quang mang thần thánh nhất thời từ trong tay cô ấy hạ xuống, nhập vào
trong cơ thể của Tần Thời Vũ.
Sau một khắc, Hoàng Dật ngồi xổm thân thể xuống, đem Tần Thời Vũ
đỡ lên, ôm ở trong lòng, đợi cô ấy thức tỉnh.
Tiểu Quần Quần thấy thế, nhu thuận lui ra xa xa, không quấy rối bọn
họ.
Đúng lúc này, lông mi dài Tần Thời Vũ bỗng nhiên giật giật, sau đó
mở mắt, nhìn thấy Hoàng Dật.
Hoàng Dật đem cô ấy ôm vào trong ngực, hai người nhiều năm không
gặp, cứ như thế lẳng lặng đối diện.
Lúc này, trong trời đất chỉ còn lại trăng sáng sáng tỏ, gió đêm trên ốc
đảo nhẹ nhàng mà thổi, hai người thật lâu đều không nói gì.
Rốt cục, trong mắt của Tần Thời Vũ chảy xuống hai giọt nước mắt,
nức nở nói: "Dật ca, chúng ta cần anh trở về."
Hoàng Dật mỉm cười: "Anh chưa bao giờ rời đi."