ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 168

"Cốt Đầu, mày đi bắt con nhỏ trước!" Trần Úc Tịch trầm giọng chỉ

huy, con mắt của hắn nhìn quét trái phải, nắm tay lớn siết chặt, tùy thời lưu
ý động tĩnh xung quanh, đề phòng mèo mẹ xuất hiện.

"Được!" Cốt Đầu gật đầu, đi qua hướng mèo trắng nhỏ mảnh mai.

Thân ảnh gầy ốm của hắn dưới ánh trăng có vẻ hèn mọn không gì sánh
được, bàn tay như xương khô vững vàng cầm lấy pháp trượng, hơi nhấc lên
trong không khí, hội tụ một ít nguyên tố ma pháp màu tím, pháp trượng
càng ngày càng sáng, đem phiến rừng này chiếu sáng như địa ngục U
Minh.

Mèo trắng nhỏ lùi lại phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm

Cốt Đầu càng ngày càng tới gần, nhe răng trợn mắt phát ra âm thanh cảnh
cáo, nhưng âm thanh của nó quá non, từ đầu đến cuối đều phát không ra vẻ
uy nghiêm, ngược lại có chút mong manh, làm người thương tiếc.

"Tiểu bảo bối, đừng nóng vội, tao sẽ lập tức bắt mày!" Cốt Đầu cười

âm một tiếng, pháp trượng trong tay vung xuống mèo trắng nhỏ, một chùm
ánh sáng màu tím nhất thời bắn nhanh ra, cấp tốc cắt không khí, hung hăng
bắn trúng mèo trắng nhỏ!

Mèo trắng nhỏ thân thể run lên, cái cổ co xuống, vẫn không nhúc

nhích, tựa như bị mê muội, không cách nào nhúc nhích.

Cốt Đầu nắm thời cơ, mạnh mẽ lao tới, một tay đem mèo trắng nhỏ

chộp vào trong tay!

Tứ chi của mèo trắng nhỏ vô lực giãy dụa, từ đầu đến cuối đều không

thoát khỏi bàn tay của Cốt Đầu.

"Meo meo!" Ngay giây phút ấy, một tiếng mèo kêu cấp thiết vang lên,

mèo mẹ nhất thời từ trong không khí hiện ra, một đôi lợi trảo hung hăng
chộp vào chỗ cổ tay Cốt Đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.