"Bụp!" Bình thủy tinh bay đập xuống mặt nước, trôi nổi trên mặt biển
phủ ánh trăng, theo thủy triều đi càng ngày càng xa.
"Em đang làm gì thế?" Hoàng Dật có hứng thú hỏi thăm.
Đứa bé trai vẻ mặt chờ mong nhìn hướng bình thủy tinh trôi đi, nói:
"Đó là bình phiêu lưu của em, có người nói cầu xin nguyện vọng trong
tiếng ca của hải yêu, sẽ rất dễ thực hiện. Em hy vọng nó có thể phiêu lưu
trong hải dương vô biên vô hạn, đi tới chổ em vĩnh viễn cũng không đến
được, được người mà em vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nhặt được." Nói
xong, đứa bé quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, cũng từ trong túi lấy ra
một bình nhỏ, một tờ giấy nhỏ còn có một mẩu bút chì, đưa cho Hoàng Dật,
nói: "Đại ca ca, anh cũng cầu nguyện đi!"
"Tốt!" Hoàng Dật mỉm cười, sau đó tiếp nhận cây bút.
Nhưng mà, khi hắn muốn hạ bút xuống, trong lúc nhất thời lại không
biết viết cái gì.
Hắn không phải không có nguyện vọng, mà vừa vặn là có quá nhiều
nguyện vọng, quá nhiều thứ, thậm chí có rất nhiều nguyện vọng đều biến
thành hy vọng xa vời. Lúc này, hắn dĩ nhiên không cách nào giống như đứa
bé trai bên cạnh, lưu loát viết ra một nguyện vọng đơn thuần.
Hoàng Dật không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, lúc này
một bầy chim biển bay qua, dưới ánh trăng tạo thành những cái bóng trên
mặt biển. Nhìn những cái bóng ấy, hắn bỗng như là nghĩ tới cái gì, viết
xuống vài chữ trên giấy, sau đó nhét vào trong bình, đậy nút lại, ra sức ném
về phương xa.
Cái bình phiêu lưu mang theo nguyện vọng của hắn, rơi xuống hải
dương vô tận, rất nhanh liền không nhìn thấy.