"Tôi thấy được một mặt người." Hoàng Dật quỷ dị nói, "Khuôn mặt ấy
còn cười với tôi."
"Mẹ kiếp!" Độc Cô Lãnh Tàng trực tiếp lui ra phía sau vài bước, kinh
hãi nhìn chằm chằm khối kim loại, dường như nhìn thấy một mặt người
đang cười quỷ dị với mình, khiến cho da đầu hắn tê dại. Hắn nuốt nước bọt,
hướng Hoàng Dật nói: "Anh không nên dọa người như thế, bên trong sao
có thể có mặt người được? Trong khoảng thời gian này tôi dùng nó không
ít, anh nói như thế tôi cũng không dám dùng lại."
"Tôi không có dọa anh." Hoàng Dật lắc đầu, nghiêm túc nói, "Khối
kim loại này chỉ là thoạt nhìn giống như kim loại, nhưng lại không giống
với bất kỳ kim loại nào chúng ta thấy qua, nếu như xem nó thành một bào
thai, như vậy dịch thể nguyên tố hỏa bên trong cũng là nước ối, còn sinh
vật quỷ dị đó cũng là một thai nhi, vừa rồi thai nhi hấp thu rất nhiều cực
hàn chi lực, đã to lên gấp đôi không khác biệt lắm. Vừa rồi tôi rõ ràng nhìn
thấy được mặt của nó, chìm nổi trong nước ối, nó tựa như biết tôi đang nhìn
nó, còn cười với tôi."
"Thai nhi không phải ở bên trong tử cung sao? Sao có thể chạy ra bào
thai? Hơn nữa trong bào thai cũng sẽ không có nước ối!" Độc Cô Lãnh
Tàng cau mày hỏi.
Hoàng Dật lắc đầu: "Cái này cũng là chổ hoang mang của tôi, nhưng
sự thật cũng là như vậy, đây là bào thai của chủng tộc kỳ lạ nào đó, thai nhi
ký sinh ở bên trong, thong thả sinh trưởng, một ngày nào đó khi nó hấp thu
đầy đủ lực lượng, sẽ phá thai mà ra. Cái thai nhi này quỷ dị như vậy, chỉ
cần đi ra sợ rằng sẽ gây ra kịch biến!"
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Nếu không đem cái bào thai này ném
xuống biển sâu vạn dặm đi, khiến cho nó vĩnh viễn không được đi ra?" Độc
Cô Lãnh Tàng tàn nhẫn nói.