ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 191

kia thật ra không có gì uy hiếp, em gái của con có thể đi vào trong đó sớm
hơn để tìm kiếm khí tức thần thánh đó."

Hoàng Dật vững vàng đem hai địa phương này ghi nhớ, sau này là chổ

mà hắn và mèo trắng nhỏ chắc chắn phải đi.

Thần thú nhìn mèo mẹ một chút, lại nhìn Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ

một chút, hiền lành nói: "Được rồi, mẹ của các con chịu không ít khổ, kế
tiếp phải lập tức trở lại thiên giới tu dưỡng, phải cùng các con xa nhau một
thời gian. Ngày sau khi các con phong thần, là có thể đến thiên giới tìm
chúng ta, ta tin tưởng, người một nhà chúng ta luôn luôn có ngày gặp lại."

Mèo mẹ không muốn liếm liếm Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ, từ ái

nhìn bọn họ, sau đó nhảy tới bên cạnh thần thú. Thần thú lập tức mang theo
nó phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất khỏi thế giới này, dị tượng suối
chảy trong tinh không cũng cấp tốc biến mất, khôi phục trăng sáng.

Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ ngưỡng vọng nhìn ánh sáng ngọc của

trời saoo, thân thể của bọn họ nhỏ bé không gì sánh được, dưới bầu trời
hình thành hai vật nho nhỏ, nhưng ánh mắt của bọn họ, lại tựa như vượt
qua khoảng cách, đi tới thiên đường xa xôi, đi theo cha mẹ.

Có vài người nhất định gặp nhau, dù cho một người tại thiên đường,

một người tại địa ngục.

"Em gái, sau này mẹ mất, em đi theo anh!" Hoàng Dật sờ sờ đầu của

mèo trắng nhỏ, ôn nhu nói.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ gật đầu, vô cùng thân thiết cọ cằm của

Hoàng Dật, móng vuốt trắng noãn chăm chú cầm lấy hắn, hai mắt to còn
lưu lại nước mắt trước đó, thoạt nhìn sáng trong suốt, khả ái không gì sánh
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.