gian của 5000 người, hy vọng đêm nay chúng ta có vận may." Tần Thời Vũ
nhíu mày, cảm thấy có chút không thể tránh được.
"Cái này em không cần lo lắng, anh tự có biện pháp!" Hoàng Dật cười
thần bí.
. . .
Cùng lúc đó, trong khu rừn gở một nơi nào đó phía bắc đại lục, trong
một bộ lạc Bán Thú Nhân cỡ lớn.
" Tù trưởng đại nhân tôn kính, Kính Đoạn ám sát thất bại, lãng phí tiền
đặt cọc của chúng ta!" Trong nơi ở tù trưởng nằm giữa bộ lạc, Phong Chí
hung hăng nói, có vẻ tức giận mà lại bất đắc dĩ.
"Tên phế vật nhà ngươi!" Một tiếng mắng uy nghiêm vang ra, người
nói chính là một Bán Thú Nhân thân thể to lớn, lớp da vàng trên người gã
có một hoa văn tục tằng, dường như là nham thạch, đây là thú văn sau khi
Bán Thú Nhân tấn chức là Thánh Vực mới xuất hiện.
Bán Thú Nhân cao lớn kia, chính là tù trưởng của bộ lạc này, ánh mắt
của gã dường như lôi điện, nhìn xuống Phong Chí, trên mặt đầy tức giận,
dường như tùy thời đều muốn ra tay giết chết.
"Tù trưởng đại nhân!" Phong Chí bất đắc dĩ lắc đầu, " Miểu Sát không
có khả năng đem
《 Linh Hồn Tự Khúc 》 giao ra, chúng ta tìm người giết
hắn cũng vô dụng!"
"Nếu giết hắn vô dụng, vậy giết người chung quanh hắn, giết thân
nhân của hắn, buộc hắn giao ra!" Tù trưởng Bán Thú Nhân cao to vẻ mặt
đầy giận dữ, "
《 Linh Hồn Tự Khúc 》 đời đời lưu truyền tới nay, một đời
rồi một đời tộc nhân nghiên cứu huyền bí bên trong, hiện tại sắp nghiên cứu
ra, lại rơi vào trong tay của người khác, ta quyết không cho phép loại
chuyện này phát sinh, phải lấy trở về!"