"Vâng!" Lưu Oanh lập tức quay thân trở về, nhào vào trong lòng tù
trưởng.
"Được rồi! Đứa nhỏ, bảo trọng!" Tù trưởng nói xong, sờ sờ đầu của
Lưu Oanh, sau đó bước nhanh rời đi, biến mất ở trong bóng đêm.
Lưu Oanh quay đầu nhìn bóng lưng của tù trưởng lần cuối cùng, cũng
xoay người, bước nhanh tới hướng một phương hướng khác.
Lúc này, trong bộ lạc bên ngoài, đã là toàn dân đề phòng, tất cả người
lớn đều cầm lấy vũ khí, thắp cây đuốc, khắp nơi đều là tiếng từ biệt của cha
mẹ với đứa nhỏ, tiếng khóc của đứa nhỏ, tiếng lá cây xào xạc trong gió
đêm, các loại âm thanh đan vào cùng một chỗ, làm cho trái tim của người ta
đập loạn nhịp.
Buổi tối quyết chiến, đã đến.
. . .
"Bá Vương, ông dùng Linh Hồn Tự Khúc, tăng trạng thái của toàn
quân đoàn chúng ta đi!" Lúc này, bên ngoài Thị Huyết Sâm Lâm, Hoàng
Dật hướng Bá Vương nói.
"Được!" Bá Vương gật đầu, sau đó hướng toàn đoàn bắt đầu ngâm
xướng.
Tiếng ca của ông vô cùng quỷ dị, giống như là u linh đang hát, lúc
nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, vang lên trong Thị Huyết Sâm Lâm,
truyền vào trong tai mỗi người.
Ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu tới, chiếu vào khuôn mặt 50 vạn đại
quân, liếc mắt nhìn qua, bóng người lay động, đao quang kiếm ảnh.