ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 295

phương tám hướng tới giết nó, nhưng Hoàng Dật lại từ đầu đến cuối giống
như một bức tường, vững vàng che ở phía trước, bảo hộ nó an toàn, tình
cảnh ấy hầu như đang được diễn lại một lần nữa vào đêm nay.

Cái này là thân tình sao?

. . .

"Xoẹt!" Trên người Hoàng Dật lại thêm một vết thương, lúc này hắn

đã đầy thương thế, trên người không tìm được một chỗ hoàn hảo, máu và
thịt trộn cùng một chỗ, thoạt nhìn dường như một con thú vương bị lột da,
máu tanh thảm liệt không gì sánh được.

Dã thú từ bốn phương tám hướng lao tới, đã vây bọn họ chật như nêm

cối, rậm rạp vô cùng, nhìn không thấy giới hạn, dường như đang ở giữa đại
dương dã thú trải thành.

Hoàng Dật đã kiệt lực, hắn hiện tại tương đương với kẻ địch của tất cả

dã thú trong khu rừng này, cái này không thể nghi ngờ là kiến càng hám
thụ, căn bản là giết không hết.

Trong lòng Hoàng Dật tính toán thời gian, chỉ cần kiên trì vài phút,

mèo trắng nhỏ lột xác hẳn là sẽ kết thúc. Mà vài phút này, cũng là thời điểm
khó khăn nhất, bởi vì lúc này thực lực của dã thú càng ngày càng mạnh,
phương xa thậm chí còn mơ hồ xuất hiện thân ảnh của một ít BOSS dã thú!

"Rống!" Đúng lúc này, một con sư hổ thú đạp qua làn thú triều vọt tới!

Thân thể của nó chừng lớn chừng năm sáu mét, cả người toát ra huyết
quang, có vẻ uy vũ bất phàm, tứ chi khổng lồ của nó giẫm đến đâu, dã thú
nơi ấy sẽ hóa thành một đống thịt nát, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với
dã thú khác.

"Ngao ô!" Hầu như đồng thời, hai con sói khác cũng vọt ra, hai con

sói này có bộ lông tuyết trắng, ánh mắt rực đỏ, tràn ngập mùi máu. Cái này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.