ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 340

Hoàng Dật nhìn phía trước, chỉ thấy trong sương mù dày đặc phía

trước, mơ hồ có thể thấy một đảo nhỏ màu đen, như ẩn như hiện trong
sương trắng mênh mông vô bờ.

"Rời thuyền đi!" Ông lão đưa đò ngừng lại, nói với Hoàng Dật.

"Hả?" Hoàng Dật nhíu mày, bọn họ hiện tại rõ ràng cách đảo nhỏ một

khoảng, hiện tại rời thuyền không khác nhảy hồ tự sát, lẽ nào ông lão đưa
đò muốn gây bất lợi cho bọn họ? Hoàng Dật lập tức toát ra một suy đoán.

"Đảo nhỏ kia chỉ là biểu hiện giả dối, đảo nhỏ chân chính ở chỗ này

a!" Ông lão đưa đò lắc đầu cười, nhảy xuống thuyền, nhưng không có rơi
xuống hồ, cũng không có văng bọt nước lên, lại có thể vô duyên vô cớ biến
mất trên mặt hồ!

"Gâu gâu!" Tiểu Uông bị tình cảnh kỳ dị này làm hoảng sợ, không

khỏi sủa lên vài tiếng về hướng ông lão biến mất.

Hiện tại trước mặt của Hoàng Dật chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nhảy

khỏi thuyền, hoặc là tự mình chèo thuyền tiếp tục đi.

Hoàng Dật tự hỏi một phen, quyết định vẫn là nhảy khỏi thuyền. Ông

lão này lý giải đối với Bạch Long hồ như thế, hơn nữa là một người đưa đò,
hiển nhiên quan hệ cùng Bạch Long tộc rất không tồi, thực lực bản thân
hẳn là cũng rất mạnh, nếu như thật muốn hại bọn họ, trực tiếp ra tay bóp
chết là được, không cần thiết phải tốn sức lớn như vậy.

Hơn nữa nếu như muốn tiếp tục chèo thuyền đi, hắn cũng chỉ có thể

lựa chọn đi đảo nhỏ màu đen, muốn trở về thì không được, bốn phía sương
trắng mênh mông, căn bản thấy không rõ phương hướng.

"Em gái, em ôm chặt anh, anh muốn nhảy khỏi thuyền." Hoàng Dật

trấn an mèo trắng nhỏ trong lòng một tiếng, sau đó xoay người nhảy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.