"Ta vì sao phải tin tưởng ngươi? Vì đạt được những lực lượng này, ta
đã từng bị lừa dối qua một lần, ta vì thế mất đi tất cả, ta không muốn bị lừa
dối thêm một lần, mất đi lực lượng duy nhất ta có." Âm thanh của Slark có
chút kích động, tựa như tại vì hành vi năm đó của mình mà cảm thấy hối
hận.
"Bởi vì ta là trưởng ngục giam ở đây, ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi
không có lựa chọn nào khác." Hoàng Dật không làm ra bất luận cam đoan
nào, trực tiếp nói ra một câu như thế, lấy ra
《 Anh Hùng chi thư 》, giơ
lên, hiện tại hắn chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối, nắm tử huyệt của tất cả tội
phạm trong ngục giam.
Slark nhìn thấy
《 Anh Hùng chi thư 》, nhất thời im lặng, tĩnh mịch
như căn phòng giam ẩm ướt hắc ám này.
"Ngươi từng cấp tốc đuổi theo trong đêm, nhưng mãi đuổi không kịp
hình bóng xa dần của cô ấy, bây giờ ngươi bị nhốt ở chỗ này, còn cô ấy đã
hóa thành tro bụi từ lâu, cố hương từng là chổ các người yêu nhau, vì sao
không đi nhìn lại mảnh đất lúc trước, ngửi lấy mùi vị của nơi các người
từng yêu nhau." Hoàng Dật nhẹ giọng hỏi ngược lại, tiếp tục phá phòng
tuyến tâm lý của Slark.
Theo hắn thấy, gã Slark này hẳn là rất dễ thuyết phục, từ nhật ký trước
đó hắn viết và nguyên nhân hắn tiến vào ngục giam mà xem, hắn đã vô
cùng hối hận, đã không có truy cầu đối với lực lượng, chỉ hy vọng trong lúc
còn sống có thể trở lại cố hương nhìn. Người như vậy vô cùng dễ thuyết
phục, bởi vì thứ Hoàng Dật cần, vừa vặn là thứ hắn không cần.
Thân thể Slark khẽ run lên, tựa như bị lời nói này của Hoàng Dật đâm
trúng hồi ức nào đó giấu ở đáy lòng, nghẹn ngào đứng lên: "Cố hương của
ta ở Thê Lương Sa Địa biên giới phía đông của Đông đại lục, chỗ đó có
một ốc đảo rộng, mỗi khi mùa hạ tới, chỗ đó sẽ tràn ngập bồ công anh khắp
bầu trời, ta đã từng nắm tay cô ấy chạy đùa ở đấy, tiếng cười vui vẻ của