Thân thể của Hoàng Dật lập tức rơi nhanh xuống, lao xuống một khu
vực nào đó trên mảnh đại lục này, giống như là một thiên thạch chói mắt,
đập xuống đại lục bình tĩnh này.
Không ai biết, việc hắn đến, rốt cục sẽ mang cho mảnh đại lục này cái
gì.
. . .
Hồi lâu sau đó, Hoàng Dật rốt cục rơi xuống đất.
Tại phía trước hắn có một sân nhỏ bao phủ bởi tường trắng, ở giữa là
một cổng vòm hình tròn. Trên cổng khắc bốn chữ lớn tang thương mang
phong cách cổ xưa, được nước mưa cọ rửa đã có chút đổ vỡ, trên mặt phủ
đầy rêu xanh, nhưng vẫn có thể nhận rõ-- Chúng Thần Đình Viện.
Hoàng Dật cất bước đi, bước qua phiến cổng vòm.
Bên trong là một tòa đình viện điểu ngữ hoa hương, non xanh nước
biếc, cỏ mọc um tùm, phong cảnh hợp lòng người. Trong không khí mang
theo một mùi tươi mát của thiên nhiên, hít sâu một hơi, cảm giác thoải mái
trong lành nhất thời thấm nhập vào lòng, hình thành sự đối lập rõ ràng về
mùi vị với mùi hôi trong Anh Hùng ngục giam.
Ở giữa đình viện bên cạnh suối nước nhỏ có một bàn đá, và một người
đàn ông trung niên đang ngồi ở chỗ kia, nhàn nhã đánh cờ.
Ánh mắt của Hoàng Dật rơi vào trên người ông ta.
Người trung niên này mặc áo bào trắng, ngồi im lặng, tao nhã nho nhã,
cả người có một cảm giác xuất trần không nên lời, tựa hồ là một phần của
đình viện này, cực kỳ phối hợp, toàn bộ đình viện có thần thái chỉ ông ta
mới có, cảm giác giống như một người quanh năm ẩn cư rừng núi, không bị
thành thị đầy tiếng ồn làm ô nhiểm.