Đi tới hành lang, Hoàng Dật nắm lan can nhìn lầu phía dưới một chút,
đập vào mắt chính là một mảnh mông lung, trong hiện thực, hắn không có
hắc ám thị lực cường đại như trong trò chơi, thấy không rõ cụ thể, chỉ có
thể nhìn một đường viền đại khái.
"Kẹt!" Đúng lúc này, một gian phòng giam cách đó không xa đột
nhiên truyền đến một tiếng mở cửa, Hoàng Dật quay đầu nhìn, nhìn thấy
ngục phách Lôi Thân, lúc này ông ta cau mày, tựa như tâm tình có chút
không tốt.
Lôi Thân rất nhanh cũng nhìn thấy Hoàng Dật trên hành lang, sắc mặt
hơi sửng sốt, tựa như không ngờ tới đã khuya thế này còn có người không
ngủ.
Ông mỉm cười, đi tới Hoàng Dật, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá,
đưa cho Hoàng Dật, nói: "Đã trễ thế này còn không ngủ?"
"Ông cũng không như vậy sao?" Hoàng Dật từ gói thuốc rút ra một
điếu thuốc, ngậm vào trong miệng.
"Tạch!" Lôi Thân mở bật lửa, mồi thuốc cho Hoàng Dật, sau đó tự
mình mồi một điếu.
"Thế nào, nhà tù công cộng thoải mái chứ, so với phòng giam biệt lập
trước đây của cậu mà nói, ở đây cũng là thiên đường! Ít nhất cậu ở đó tuyệt
đối không hút được thuốc." Lôi Thân thỏa mãn hít vào một hơi thuốc lá,
sau đó hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
"Quả thật tốt hơn nhiều, tôi ở phòng giam biệt lập, ngay cả cánh cửa
phòng giam cũng không thể mở, ở đây tương đối tự do." Hoàng Dật cũng
kéo một hơi thuốc thật sâu, tàn thuốc nhất thời trở nên sáng rực, sau đó lại
cấp tốc tối xuống, chiếu sáng một phạm vi xung quanh, đem thân ảnh của
hắn chiếu chợt lóe chợt tắt.