hộ được, mà hiện tại hắn đã trở thành một thú vương cường đại, để bảo vệ
người mình muốn bảo vệ. Thời gian một tháng, hắn đã trưởng thành nhiều.
Hoàng Dật chuyển đổi tới hình thái thú vương tốc độ nhanh nhất, lao
nhanh tới hướng Bạch Long hồ. Hắn vượt qua từng dòng suối nhỏ, phóng
qua từng ngọn núi cao, vượt qua lãnh địa của từng con dã thú. Ánh trăng
sáng tỏ xuyên qua lá cây, chiếu vào trên người hắn, cùng một tháng trước
không có gì khác nhau.
Chạy được một đoạn đường, Hoàng Dật lại đi tới một chổ quen thuộc-
- Phong Lâm trại.
Lúc này ở đây đã là một mảnh phế tích, kiến trúc đổ nát, hàng rào
xung quanh cũng ngã xuống, trong phế tích không có một bóng người, một
trận gió cô độc thổi qua, có vẻ hoang vắng không gì sánh được. Từ lúc hắn
ở chỗ này đại náo một hồi, công phá điểm phục sinh, giết chết một đám
Bán Thú Nhân, giết chết Man Chuy, ở đây đã không gượng dậy nổi, không
có người chơi quan tâm nơi này, đều rời khỏi. Nơi đây cấp tốc bị người
lãng quên, chỉ còn lại một ít Bán Thú Nhân còn đang canh gác, nhưng sau
đó trại chủ Man Liệt của chúng nó đuổi theo giết Hoàng Dật, chúng nó liền
không thấy Man Liệt trở về. Đợi một thời gian sau, những Bán Thú Nhân
lưu lại này cũng rời khỏi mảnh đất thương tâm, từ nay về sau nơi đây trở
thành một mảnh phế tích.
Hoàng Dật lúc này trở lại chốn xưa, bỗng nhiên cảm giác có chút
thương hải tang điền, chỉ là thời gian một tháng, đã xảy ra nhiều việc như
vậy. Nếu như lúc đó không có Trần Úc Tịch ba người, có lẽ là hắn đến bây
giờ cũng vẫn vui sướng sinh hoạt cùng một chỗ với mèo mẹ và mèo trắng
nhỏ, mà Phong Lâm trại cũng hoàn hảo không tổn hao gì, vẫn là một điểm
dừng chân trong rừng rậm, người đến người đi, náo nhiệt phi phàm.
Vận mệnh của mỗi người, đều cùng một nhịp thở với những người
khác, mỗi một người nhìn như không có bất luận liên hệ gì, thật ra có trăm