" Đại lễ thường niên năm nay. Ngươi sẽ tới chứ?" Đao Phong buông ly
rượu hỏi.
"Sẽ không." Hoàng Dật lắc đầu, hắn bị giam giữ trong Hoa Hồng ngục
giam, ở đâu cũng không đi được.
"Thật sự là đáng tiếc, Lôi Thần cũng sẽ không đi." Đao Phong vẻ mặt
tiếc hận, "Vốn định gặp mặt cậu trong hiện thực, bây giờ xem ra là không
được. Xem ra giải thưởng người mới tốt nhất của năm nay đã định trước sẽ
rất ảm đạm rồi, người không giành được giải dĩ nhiên sẽ không tham dự."
"Đại ca ca, thịt dê nướng của anh tới!" Lúc này, đứa bé trai của nhà trọ
bỗng nhiên lên lầu. Trong tay bưng một phần dê nướng và một bình rượu
trái cây, đặt trên bàn của Hoàng Dật và Đao Phong.
"Vị đại ca ca này, đao của anh thật là đẹp mắt, có thể cho em chơi một
chút được không?" Lúc này, đứa bé trai nhìn thấy trên bàn có hoàng kim
chiến đao dài hơn hai mét, trong mắt nhất thời tản ra một vẻ yêu thích.
"Có thể! Chỉ cần em cầm được." Đao Phong cười ôn hòa, sờ sờ đầu
đứa bé.
Đứa bé lập tức hưng phấn đi nắm chuôi đao của chiến đao. Muốn cầm
lên chơi một chút, nhưng chiến đao này lại không nhúc nhích, đứa bé trai
dùng hết tất cả khí lực, sắc mặt đỏ lên. Thân thể đều run lên, nhưng từ đầu
đến cuối đều không lắc nổi chiến đao. Cuối cùng, đứa bé trai chỉ phải bất
đắc dĩ buông tha, buồn bã rời khỏi.
Hoàng Dật thấy thế, trong lòng hơi có một suy đoán, phỏng chừng
Đao Phong cũng như hắn, cũng là nghề nghiệp loại chiến sĩ sử dụng binh
khí bạo lực, thanh chiến đao này và Toái Cốt Chùy của hắn giống nhau,
phỏng chừng đều có yêu cầu lực lượng, không đạt được lực lượng nhất
định, thì ngay cả vũ khí đều cầm không nổi.