bộ nhìn anh ta. Cho nên các em nhất định phải hồi máu cho anh ấy, thà rằng
mình chết, cũng đừng để cho anh ấy chết, hiểu chưa?"
"Rõ ràng!" Mười cô gái nũng nịu nói. Âm thanh thanh thúy, mang
theo một chút mùi vị nũng nịu, không ít người chơi nam nghe được đều
thấy ngứa cả xương.
"Miểu Sát ca ca, em sùng bái anh đã rất lâu, có thể cho em ôm một cái
không?" Lúc này, một cô gái nhỏ khoảng mười bảy tuổi, nháy mắt to, kéo
kéo áo, đỏ mặt nũng nịu nói, dáng dấp đáng thương, làm cho người ta hoàn
toàn không có lực chống lại.
Hoàng Dật nhếch môi. Loại chuyện này hắn thật đúng là không có gặp
qua, trong lúc nhất thời có chút không biết như thế nào cho phải, đối mặt cô
bé này, hắn tựa như cảm giác còn khó chịu hơn so với đối mặt kẻ địch hung
ác.
"Được!" Hoàng Dật trong lòng do dự một hồi, rồi đáp ứn rồi, không
có biểu hiện ra thái độ nhăn nhó.
"Thật tốt quá!" Cô bé vỗ tay nhỏ, sau đó xông lên, nhào vào trong lòng
Hoàng Dật, thân thể mềm mại dán chặt hắn, tay nhỏ ôm lưng của Hoàng
Dật.
Hoàng Dật chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, ngay sau đó chóp mũi
tiến vào một khí tức thanh xuân của thiếu nữ, loại cảm giác này tuy rằng rất
kỳ quái, nhưng rất thoải mái.
"Em cũng muốn!" Đúng lúc này, mấy cô gái nhỏ còn lại tất cả cũng
đều đưa ra yêu cầu ôm. ( Dizzz, ông trời thật lắm bất công, thằng hai mươi
hộp sữa thằng không hộp nào !!!)
"Tôi nhìn không được nữa, các người chậm rãi ôm đi!" Lúc này, Đao
Phong lắc đầu cười, sau đó rời khỏi chổ này, chỉ để lại Hoàng Dật một