ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN - Trang 30

lời thề, chắc chắn sẽ chịu ngũ lôi oanh tạt, sau khi chết nhốt đánh vào mười
tám tầng địa ngục.” Nam nhân lại không để ý tới hắn, ngược lại xoay người
đi hướng ba người đang nằm trên mặt đất, có hai cái hiển nhiên đã chết,
cũng còn lại cái chưa chết nhưng chỉ có nửa hơi tàn Đao Ba Tài. Chỉ thấy
nam nhân cực tao nhã nhất liêu y bào, nâng lên một cước liền ngay bụng
của Đao Ba Tài. Di? Đây là muốn…… Không đợi Phùng Tất Thư nghĩ rõ
ràng, bỗng nhiên nhìn thấy theo nam nhân kia dùng sức, Đao Ba Tài trong
miệng đột nhiên phun máu tươi tươi từng ngụm như phun nước giếng, tiếp
theo run rẩy cuộn mình đứng dậy, cuối cùng hô hấp cũng đình trệ. Trời ạ!
Nam nhân hảo ác! Phùng Tất Thư lập tức hết hồn hiểu được, vài người này,
những người này sợ đến chết cũng không biết chết như thế nào đi. Mã bang
phần đông huynh đệ toàn làm chuyện xấu, nếu bọn họ biết lão đại bọn họ
đã chết chỉ sợ trấn nhỏ này gà chó không yên đi. Tướng công tiểu nương tử
tuy có một được một thân võ công thâm sâu khó lường, nhưng mãnh hổ
khó địch đàn sói, chỉ sợ tại Ba Khâu này lài không thể sống nổi nữa. Vấn
đề là, chính mình cũng thấy đến này hết thảy…… Sẽ không bắt hắn diệt
khẩu đi? Mồ hôi một giọt, một giọt như mưa chảy trên mặt Phùng đại hiệp,
Phùng Tất Thư đại hiệp nháy mắt ngừng lại hô hấp, e sợ thanh âm lớn một
chút chọc đối phương tức giận. “Ngươi nghe rõ ràng, cho ngươi hai lựa
chọn.” Nam nhân bỗng nhiên mở miệng. “Cái gì…… Cái gì lựa chọn?”
Phùng đại hiệp tâm run lên, bắt đầu lắp bắp. “Thứ nhất……” Nam nhân
nhếch khóe môi, lộ ra một chút tàn khốc ý cười, “Tự mình kết liễu, ta lưu
ngươi toàn thi.” “A? Không, không, không!” Phùng Tất Thư đầu lắc nhanh,
vội vàng hỏi: “vậy còn thứ hai đâu?” Nam nhân nâng tay, hướng hắn ném
qua đồ vật, “Cầm lấy nó, đến tông đài phủ của Ô Thác.” Phùng Tất Thư
cầm đồ vật trong tay nhìn xem, nguyên lai là chính lệnh bài có khắc hoa
văn kì quái, “Làm…… Làm cái gì?” “Ngươi mang theo lệnh bài, tự nhiên
sẽ có người tiếp đón ngươi, ngươi chỉ cần báo cho đối phương biết nơi ta
ở.” Phùng Tất Thư gật đầu, nghĩ nghĩ, lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu:
“Các hạ chẳng lẽ không sợ ta ở nửa đường vụng trộm bỏ trốn?” Nam nhân
mỉm cười, con ngươi đen phá lệ lãnh khốc, “Ngươi thử xem.” Cái gì?
Phùng Tất Thư sửng sốt. “Ngươi có thể thử xem xem, ta có hay không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.