ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN - Trang 34

động đầu, lông mi cao vút, hai tròng mắt rưng rưng sương mờ mở ra, liếc
tuấn nhan như điêu khắc bàn, thân thể mềm mại rúc vào lòng ngực dày
rộng ấm áp của nam nhân hơi chấn động, môi anh đào khẽ mở, nhưng lại
hỏi một câu:“Ngươi…… Là ai?” Nam nhân bỗng nhiên nheo lại mắt, còn
chưa mở miệng, đã thấy thần trí mê mang, môi đỏ mọng hơi hơi khép mở,
lại ôn nhu khéo khéo hoán thanh:“Tướng công……” Bộ mặt lãnh ngạnh
cương nghị nháy mắt trở nên nhu hòa, trong mắt lệ mang cũng nhất thời
hóa thành hư ảo. “Vừa rồi là làm ác mộng sao?” Hắn thấp giọng hỏi, bàn
tay to cuốt lấy mồ hôi lấm tấm còn vương trên trán của nàng, hôn nhẹ lên
đó. Thiên hạ trong lòng lại trong phút chốc cuộn mình đứng dậy, dường
như nghĩ đến chuyện tình gì đó đáng sợ. “Nhan Ca?” hắn trong lòng hơi
trầm xuống, hai tay càng ôm chặt thân mình bé bỏng vào lòng. Chậm rãi
ngẩng đầu, một cặp mắt thủy linh trừng mắt thật to, Nhan Ca trương duyệt
cánh môi giật giật, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền phát run, giọng
nói run run, nàng hoàn toàn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh:“Người
nọ…… Người nọ……” Đúng vậy, nàng nghĩ tới, nàng…… nàng giết
người! “Không có.” Nam nhân đem nàng kéo vào trong lòng, động tác ôn
nhu như nâng trân bảo chỉ sợ rằng chạm mạnh tay sẽ khiến trân bảo kia vỡ
tan, trong miệng không ngừng trấn an:“Đừng sợ, người nọ không có chết.”
Nhan Ca mãnh liệt lắc đầu, cơ hồ run lui thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ
nhắn che kín nước mắt tựa chặt vào bờ ngực rắn chắc của nam nhân, ở
trong lòng hắn phát ra tiếng khóc ẩn nhẫn nức nở. “Là thật, ngươi ngay cả
con gà đều giết không được, làm sao có thể giết người?” “Thật…… Thật
vậy chăng?” Nàng bán tín bán nghi, nghẹn ngào hỏi. “Ân.” Hắn vuốt tóc
nàng, ôn nhu dỗ nói:“Không có việc gì, hết thảy có ta, không cần sợ.” Nàng
giống như chim nhỏ cuộn mình ở trong khuỷu tay của hắn, một đôi tay
mềm gắt gao tóm lấy cánh tay nam nhân, gắt gao níu chặt vạt áo của hắn,
rốt cục ở trong lòng hắn nức nở ra tiếng. Nàng giờ phút này bộ dáng thật là
làm hắn không dễ chịu, bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy
nước mắt, mềm nhẹ hôn tới nước mắt, nhìn thẳng cặp thủy mâu kia đang
kinh hách, cúi đầu thở dài:“Thực xin lỗi, là ta sai.” “Không, không phải.”
Nhan Ca khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì hắn hôn mà nhiễm lên ửng đỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.