ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN - Trang 78

nô, Cảnh gia chỉ có tam tiểu thư mệnh hảo, luôn luôn ở trong cung hoàng
hậu, năm trước ban cho Nhiếp phòng chính làm thiếp, năm nay lại được
Vân lão Hầu gia thu làm nghĩa nữ, giúp nàng phù chính, ngoài nàng ra còn
có hai vị tỷ tỷ khác của nàng, nghe nói không có ai sống qua mười lăm
tuổi.” “Tiểu nhân sinh nghi, hỏi đội trưởng của tiểu nhân, nữ tử trong bức
họa là người phương nào, đội trưởng tiểu nhân lại nói là tiểu phu nhân của
đại tổng quản, điều này làm tiểu nhân lấy làm khó hiểu, nàng rõ ràng đã
chết…” “Vì thế trong một năm này, tiểu nhân ở Đồng Châu cùng Ngọc
Lăng luôn luôn tìm kiếm, nhưng một chút tin tức cũng không có, hai ngày
trước vốn định hồi kinh phục mệnh, ai biết hôm qua khách điếm Duyệt Lai
nhìn đến người muốn tìm, nhưng lại cùng phu nhân mà Lạc gia muốn tìm
giống nhau như đúc, khiến tiểu nhân cũng hồ đồ…” Nhan Ca nín thở lắng
nghe, nước mắt trào ra hai bên gò má lúc nào không biết, kỳ thực nàng
không biết chính mình vì sao phải khóc, sau khi nghe câu chuyện của hắn,
trái tim lại cảm giác đau đớn. Tiếng động bên ngoài xe ngựa nhỏ dần, rèm
bỗng nhiên mở ra, nàng ngẩng đầu, Lạc Hình Thiên liền đứng lặng ở ngoài
xe ngựa. Ánh trăng như ngân, Nhan Ca liếc mắt một cái liền nhìn thấy
trương tuấn nhan kia có nhiều điểm vết máu, huyền sắc trường bào cũng bị
dao sắc cắt vỡ vài chỗ, nàng không khỏi lo lắng ngồi dậy, khẩn trương hỏi:
“Ngươi bị thương sao?” “Không có.” Hắn không chuyển mắt nhìn nàng,
“Ngươi có khỏe không?” “Ta không sao.” Nàng lắc đầu, khắc chế xúc động
nhào vào trong lòng hắn, chuyển khai tầm mắt. Hắn thấy, thấp giọng nói:
“Không có việc gì là tốt rồi.” Liền buông màn xe xuống. Đoàn người tiếp
tục đi theo hướng tây bắc hành tẩu, đến rạng sáng, rốt cục ở đến đất phong
Lạc gia. Nhan Ca bị Lạc Hình Thiên ôm xuống xe ngựa, giương mắt liền có
thể thấy một khu trang viên thật lớn lát đá đến tận cùng, chung quanh sông
nhỏ vờn quanh, dòng chảy ào ào, bờ sông dài đầy các màu cây cối, ở ánh
trăng ảnh chiếu hạ, mặt sông lóe ra ra nhiều điểm ngân quang, lung linh
huyền ảo. Tình cảnh này làm cho Nhan Ca thật sự khó có thể tưởng tượng,
tại đại mạc như thế lại có một địa phương hùng vĩ như vậy. Cửa trang được
mở ra, cầu treo buông xuống, nghênh diện liền gặp một phụ nhân mang
chúng phó chào đón, đúng là nữ chưởng sự Lạc phủ Bạch Tú Cô. “Gia, phu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.