ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN - Trang 83

lại ngày ngày chịu phải cực hình gì. Nín thở ngưng thần ẩn sau bức bình
phong, hắn nghe Trác Đông Lai cùng thiếu niên kia đối thoại. “Thiên
Lang…… Thiên Lang về sau đều nghe tổng quản đại nhân, chỉ cần đại
nhân đừng đi động nàng.” “Nga? Động ai? Tiểu Nhan Ca nhi?” “Nàng còn
nhỏ, hội…… Hội không chịu nổi……” “Cũng đúng, mấy ngày hôm trước
hoa đào trong phủ nở hảo, chúng ta rất có hưng trí, vốn trên đầu vai của
nàng thêu một chùm hoa đâu, ai biết nha đầu kia rất sợ đau, mới đâm chút
cánh hoa đào thôi, còn chưa thêu hảo, liền đau hôn mê bất tỉnh, nghe nói
buổi tối còn không thể xuống giường, thật là mất hứng.” “Cầu…… Cầu
tổng quản đại nhân…… Tiểu Thiên nguyện ý thay nàng.” “Dục, không
nhìn ra, Thiên Lang của chúng ta vẫn là cái thiên hạ si tình, nha đầu kia bất
quá là chủ tử cũ hồi nhỏ của ngươi, ngươi liền như vậy che chở nàng.” “Đại
nhân…… Đại nhân cũng không hy vọng Thiên Lang là cái người vong ân
phụ nghĩa đi.” “Ha ha…… Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu Nhan Ca nhi nhưng là
chúng ta nhìn trúng, hơn nữa ngươi lại đi thế, bằng không chúng ta thật
muốn ngoạn trò chơi ‘tiểu thư nghèo túng gả nô gia’…” Trác Đông Lai kỳ
quái nói nói, không bao lâu liền xoay người rời đi , đi ra yến tiệc phía
trước. Một lát sau, khi hắn muốn rời đi, cửa len lén mở ra, đầu tiên là một
đôi giày thêu nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, kế tiếp là một
người bước vào. Thiếu nữ mười lăm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn
tràn đầy ý sầu , đôi mi thanh tú loan hạ một cặp mặt thu thủy, như nước hồ
trong vắt bình thường, làn môi mềm mại như cánh sen. Một kiện hồng y, la
quần thiển lam, nơ thắt gọn nơi eo nhỏ, thướt tha lả lướt, cả người so với
hoa càng kiều, đẹp hơn. Thuở nhỏ ở quan ngoại lớn lên, hắn chưa từng gặp
qua nữ tử như thế mĩ, nhất thời không khỏi nhìn xem ngây người. Hắn xem
nàng đứng bên giường, cúi cổ trắng khẽ nấc, thanh âm như chim hoàng
oanh dễ nghe, ôn nhu hỏi: “Ngươi có đau hay không?” “Ta không sao……
Tiểu thư…… Ngươi không có việc gì liền hảo.” Thiếu niên kia thấy nàng,
một đôi mắt trở nên rất sáng rất sáng, tựa hồ đau đớn cũng giảm bớt. Nàng
lắc đầu, nói: “Ta không phải cái gì tiểu thư.” Thiếu niên cố chấp nói: “Ở
trong lòng Tiểu Thiên, tiểu thư chính là tiểu thư.” Nàng vẫn cứ cố chấp lắc
lắc đầu, nước mắt một chuỗi chảy xuống. “Đừng khóc, tiểu thư ngươi yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.