ANH KHÔNG THÍCH THẾ GIỚI NÀY, ANH CHỈ THÍCH EM - Trang 168

Suýt nữa quên mất F kun là thần tượng của thằng nhóc này …

08

Thực ra tôi cảm thấy thằng cháu rất đáng thương, không có tuổi thơ thoải
mái chơi đùa, chỉ có rất nhiều sách vở nặng trĩu cặp và vô số lớp học ngoài
giờ. Nó nói thầm với tôi là nó thích chơi với tôi. Tôi hỏi vì sao, nó nói vì
vui. Nhà tôi quả thực là thiên đường của trẻ con, muốn ăn cơm trên
giường? OK! Muốn nằm xem ti vi? OK! Muốn dồn đống bài tập nghỉ hè
đến ngày cuối cùng mới làm? OK! Mười một giờ đêm muốn đi ăn khoai tây
McDonald? OK! Muốn viết thư tình cho bạn nữ xinh xắn? OK!

F đau lòng nói với tôi: “Nó sẽ bị em chiều thành hỗn thế ma vương mất”.

Tôi nói: “Anh thử đi hỏi hỗn thế ma vương hay không? Nó nhất định sống
hạnh phúc hơn mọt sách”.

Tôi không hiểu nổi vì sao lại có nhiều người lớn thích huấn luyện con mình
thành một sản phẩm theo tiêu chuẩn của một phân xưởng sản xuất, sẵn sàng
hi sinh trí tưởng tượng, khả năng sáng tạo và năng lực suy nghĩ độc lập của
trẻ con như vậy?

09

Hàng năm ăn tết về quê, cả nhà lần nào cũng cười nhạo tôi không biết đánh
mạt chược. Trong mắt họ, không biết đánh mạt chược quả thực là vô cùng
nhục nhã. Ngày lễ ngày tết, cơm nước xong xuôi, dọn bàn mạt chược, mọi
người nhất tề ngồi vào bàn, chỉ còn một mình tôi lặng lẽ ngồi chơi với bọn
trẻ trên sofa. Tình hữu nghị của tôi và thằng cháu được xây dựng từ đó, mọi
người lớn khác đều đánh mạt chược, chỉ có tôi chịu chơi với nó.

Thằng nhóc hỏi tôi: “Vì sao thím không đánh mạt chược với mọi người?”

Tôi nói: “Bởi vì thím phải chơi với cháu, nếu không cháu sẽ buồn lắm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.