ANH NHẸ CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG - Trang 604

Mạnh Vân trong lòng sinh ra kỳ diệu ý tưởng —— nàng chặt chẽ mà
khoanh lại Lục Dã eo, ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Lục Dã học trưởng,
ngươi sẽ cự tuyệt ta sao?”

Lục Dã cúi đầu, cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu, thật sâu mà thở dài.

“Sẽ không.”

Mạnh Vân lộ ra tươi cười, nhón mũi chân, chủ động hôn hôn Lục Dã cằm.

Nụ hôn này như là lông chim giống nhau, lại thành công làm Lục Dã nội
tâm lăn nổi lên ngập trời sóng to.

Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tiểu cô nương, khó được có loại chân
tay luống cuống cảm giác.

“Mạnh Vân……”

Mạnh Vân đỏ mặt, nắm hắn ngón tay.

“Dẫn ta đi.”

“……”

“Lục Dã, ngươi dẫn ta đi.”

Lục Dã giãy giụa thật lâu thật lâu, lâu đến chính hắn tựa hồ đều đã quên
thời gian.

Tiếp theo, hắn liền nghe được chính mình vâng theo bản tâm một câu ——
“Hảo, ta mang ngươi đi.”

Tùy tiện đi nơi nào đều có thể.

Chính là như vậy hèn mọn lại ích kỷ tâm lý, hắn thậm chí hy vọng, Mạnh
Vân vĩnh viễn say, sẽ không tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.