ÁNH SAO CHIỀU - Trang 236

Chưa đâu bố - Taryn lặng lẽ nói. – Con chưa sẵng sàng đâu. Cần thời gian

để lấy lại hơi thở đã. Trong mấy tháng gần đây, con đã mất chồng, mất cơ
sở làm ăn, mất cả mẹ, và mới tìm được một ông bố. Phải từ tiến trong một
thời gian để quen dần với những thứ đó.

Thế còn công việc? Con có tính qua đó lại, kiếm một công việc nào đó

không?

Con không biết. Trước giờ con vẫn muốn thử vào lĩnh vựcvẽ kiểu các bộ

trang phục, nhưng chắc đó chỉ là một ý tưởng điên rồ. Thật ra con không
phải làm việc cũng được. Chúng con bán lại cơ sở ấy cũng được giá, má
con để lại cho con tất cả tài sản của ba, và bố con... ông bố kia của con, - cô
mỉm cười – cũng để lại cho con tất cả tài sản của ông. Con có thể thong thả
suy tính phương cách làm ăn. Có lẽ con có thể giúp bố giải quyết những rắc
rối, con thành thạo chuyện sắp xếp lại, rồi nghĩ ra một phương pháp thích
hợp từ những rắc rối xáo trộn.

Như thế thì con thừa hưởng các nhân tố di truyền của má con rồi. Bố thì

làm ngược lại. Từ những thứ "có ý nghĩa": bố lại biến chúng thành một mớ
rối bời. Những lúng túng về mắt tài chính của ông là chuyện quen thuộc –
Ông nói những câu trên bằng một giọng vui vẻ và khiêm tốn, khiến cô thấy
thương ông vô cùng.

Nếu bố muốn xem xét một vấn đề gì và cho ý kiến, cứ cho con biết.

Có lẽ con có thể giải thích những điều mà người kế toán của bố nói, dẫn

chứng cũng khá rõ ràng. Ông ấy là người chỉ biết có một mặt. Chủ yếu ông
ta bảo đừng mua sắm gì cả và bán ngôi nhà đi.

Đúng là con người làm ta chán nản hết sức.

Đó là bản chất của con vật – Taryn nói vẻ thông cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.