nắng. Thứ tình đồng nghiệp lãng mạn chỉ đến như vậy. Và chia tay cũng là
bởi nó chỉ là một cơn say nắng. Không đủ để nghĩ đi xa hơn.
Tôi luôn nghĩ, sự trung thực làm nên phẩm giá của con người. Những kẻ
thiếu trung thực, nói dối hay lừa dối người khác thì dù thế nào, sớm hay
muộn cũng sẽ phải trả giá. Con của họ, chồng của họ và cả những người
thân của họ, sẽ lừa dối lại họ mà thôi. Và khi đó, đau lắm! Khốn nạn nhất là
bị quá khứ bắn đại bác vào mình. Những kẻ nói dối, lừa gạt người khác, sẽ
bị quả báo bằng chính cuộc đời họ. Đến cuối đời, họ sẽ thẩm thấu nỗi đau
đó. Bản thân tôi cũng đã từng phải trả giá cho những lừa dối của mình. Nên
tôi biết và tôi tin, kẻ nào lừa dối sẽ bị trả giá gấp chục lần. Những kẻ dối
chồng, lừa vợ đi ngoại tình, sau này sẽ phải hứng chịu điều đó. Mà quy luật
của trả giá đôi khi khắc nghiệt vô cùng, bạn không bị nhưng con bạn sẽ phải
bị, phải chịu. Thế nên, khi một người bạn của tôi nói với chồng cô ta: Anh
nhìn con mà sống, anh lừa dối em, con anh sẽ phải hứng chịu. Mà con mình
là con gái đấy! Thì chồng cô ta đã toát mồ hôi. Hay như khi xe tôi bị rạch
yên, người mà tôi nghi ngờ nhất đã lên gặp tôi và nói: Chú có hai đứa con
gái, vì thế, chú làm gì cũng nghĩ phải để đức cho con. Và tôi tin. Vì đúng là
những gì mình làm, con mình sẽ phải chịu. Đó cũng là lý do tôi sẽ phải
sống tử tế cho con mình. Nếu tôi lừa dối vợ tôi, con tôi sau này sẽ bị người
ta lừa dối. Nó gọi là quả báo nhãn tiền. Sống tử tế cho con mình. Có những
kẻ thắp hương thành tâm cúng Phật nhưng sống gian xảo, lừa lọc, chôm tiền
thiên hạ, sống tranh thủ, lươn lẹo, dối trá, lọc lừa, ăn cắp... thì trời cao có
mắt, cúng kiếng hóa ra chỉ để trời đất biết mà thi hành án phạt. Tôi tin vào
sự quả báo ấy. Thắp một nén nhang, đừng cầu xin giàu sang phú quý nếu
như bạn là kẻ lười lao động. Có những người, đến cuối đời mới nhận ra
mình đã sống gian giảo khi chẳng còn một ai thân thích bên cạnh. Đến chết
cũng chẳng ai hay. Đến chết cũng chẳng ai thắp một nén nhang ngày giỗ. Sẽ
là quả báo nếu như về già, bạn chỉ còn một mình. Tôi nhớ bài đồng dao
dành cho người lớn của Nguyễn Trọng Tạo. Có câu: