Vì tôi muốn kể lại ngày tôi sống chứ không phải sống qua ngày.
Là buổi sáng tỉnh giấc trong tai tôi không phải chỉ là tiếng ồn ào đô thị mà
là âm thanh cuộc sống. Từ tiếng xe chạy ngoài kia tôi sẽ nhận lại sự chuyển
dịch của cuộc đời. Từ tiếng cười trẻ thơ tôi sẽ nhận lại sự hồn nhiên. Từ
tiếng í ới gọi nhau tôi sẽ nhận về các mối quan hệ. Từ nụ hôn đánh thức của
vợ tôi sẽ nhận về tình yêu của cô ấy dành cho tôi. Cơn ngái ngủ cho tôi biết
rằng tôi đã làm việc rất khuya. Hơi ấm của chăn khiến tôi biết mình có một
tổ ấm.
Là căn phòng nho nhỏ trên tầng năm tòa nhà số 5 Hòa Mã, tôi sẽ nhận lời
chào của những đồng nghiệp và gửi lại cho họ những câu chào cũng những
lời đùa nhẹ nhàng đủ thành nụ cười của họ. Với tay bật máy tính, sign in
YM để nhận cơn lũ offline messages đầy thông tin và tri thức. Vào blog đọc
những comment của mọi người cho entry đêm của tôi. Lướt blog bè bạn để
cập nhật những thông tin mới nhất. Cái click chuột của tôi chạm vào từng
góc khuất của bạn bè.
Là bữa trưa với những câu chuyện không đầu không cuối.
Là chớp nhoáng cà phê nơi quán Sisi dưới chân cơ quan bên vài ba đồng
nghiệp. Có khi chỉ là để tán chuyện thiên hạ hay đôi khi lại tranh cãi nảy lửa
về các dự án, công việc.
Là tan sở với háo hức trở về để biết con sẽ chạy ùa ra chào mình, leo lên
người bố cưỡi ngựa hay bắt bố làm cái xe taxi, béo mũi bố để bố kêu bim
bim. Cái giọng ấy nghe đến lịm người: Bố ơi, bố làm taxi đi! Hay Pi ngã
dồi, ngã ùm xuống suối dồi. Bố ơi, bố cứu Pi đi.
Là buổi tối chúng tôi cứ túc tắc đi tìm một chỗ ngồi thương nhớ.
Là bữa cơm năm người vui đến nổ trời.