vốn dĩ Hạ gia nhà giàu địa vị như vậy, lại làm sao cần làm thân với người
khác, dù sao có người muốn đến gần còn không kịp.
Hạ Thành mang về cô gái là thiếu nữ Đông Bắc, tên là Diệp Hiểu Phù,
là bí thư chi bộ ban Hạ Thành bọn họ, đang là mùa hè trong phòng khám
răng đã xong việc, Luyện Kim Hoa xuất phát từ lễ nghi, liền ở nhà an bài
nấu nồi lẩu, mời Diệp Hiểu Phù ở lại nhà ăn cơm.
Giống như rất nhiều người phương bắc cảm thấy người phương nam
đều xấu lại xảo trá, Luyện Kim Hoa vẫn cảm thấy người đông bắc thô lỗ lại
ngu xuẩn.
"Dì không cần gắp cho con. . . Cám ơn dì. . . Chao ôi! Thật tốt."
"Tiểu Diệp à, ăn nhiều một chút, cứ xem đây giống như là ở nhà
mình."
"Dì thật tốt, làm cháu nhớ đến cha mẹ cháu, lúc sau này cháu lên đại
học, mẹ cháu thường xuyên nấu cho cháu nồi lẩu, cháu rất thích ăn." Mới
vừa lên đại học, Diệp Hiểu Phù khẩu âm đông bắc còn chưa kịp bỏ đi, nghe
rất rõ ràng.
Thẩm Mộc Tinh đối với cô gái này ấn tượng rất tốt, xưa nay cô đều
thích con gái đông bắc ngay thẳng hào phóng, hơn nữa bộ dạng Diệp Hiểu
Phù cũng hết sức đoan chính.
Diệp Hiểu Phù ngồi ở bên phải Thẩm Mộc Tinh, Luyện Kim Hoa ngồi
ở bên trái Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh bị kẹp giữa ở hai người bọn
họ, im lặng cúi đầu ăn lẩu, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Hạ Thành đối diện.
Hạ Thành cắt tóc ngắn, ăn mặc cũng thời thượng rất nhiều, thoạt nhìn
càng giống dáng vẻ của sinh viên, lúc cậu nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh chỉ là
lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi, đến bây giờ cũng không nói một câu, tên thiếu
đầu óc miệng lại thúi bỉ ổi ngày thường với bây giờ cứ như hai người.