bài tập, không vi phạm cái gì cũng cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.
Nghiêm Hi Quang còn nói: “Vậy cô nói với thầy ấy cô để quên sách
bài tập ở nhà.”
Thẩm Mộc Tinh chu miệng, vẻ mặt đầy đau khổ giống như trước khi
gặp đại nạn. Trong đầu cô liền hiện lên vẻ mặt của thầy Khởi đứng trên bục
giảng, tay cầm phấn viết, cặp kính che đi đôi mắt nghiêm khắc đầy nếp
nhăn đang nhìn mỗi người, nói…
“Để quên ở nhà? Các em có thể đổi lí do không? Sao các em không để
đầu óc ở nhà luôn đi? Lần sau nếu ai để quên bài tập ở nhà thì quay về nhà
lấy đi!”
Thẩm Mộc Tinh liền xua đi ý nghĩ đó, vẻ mặt đau khổ như ăn trái khổ
qua nói: “Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi! Nhưng tôi là cán bộ môn toán
đó! Ngày mai, lúc giao bài tập tôi phải mở miệng như thế nào chứ!”
Nghiêm Hi Quang không nói lời, giống như đang giúp cô nghĩ cách
giải quyết.
Thẩm Mộc Tinh thấy hắn khó xử, lúc này mới cảm thấy mình quá
nhiều chuyện, liền vội vàng nói: “Không sao đâu, thầy ấy cũng thích tôi,
cùng lắm thì sẽ mắng tôi một trận. Tôi mặt dày, nhất định không sao đâu!”
“Nếu có thời gian, tôi giúp cô đưa một chuyến.”
Thẩm Mộc Tinh hơi ngẩn ra.
Không biết tại sao cô lại sợ làm phiền anh, vô cùng sợ.
Nhưng lúc anh nói buổi tối sẽ đưa sách cho cô, bỗng nhiên cô lại cảm
thấy vui vẻ, rất vui vẻ.