ANH TỈNH LẠI ĐI - Trang 279

xuống bông tuyết, cùng dư quang Cố Kỳ sườn mặt.

“Ngươi ngày mai khi nào đi?”

“Dù sao đuổi kịp ta mẹ trở về ăn cơm trưa là được.”

Lục Phán Phán cả kinh, “Vậy ngươi không phải buổi sáng năm sáu

điểm muốn đi?”

Cố Kỳ: “Không sai biệt lắm đi.”

Lục Phán Phán kéo hắn, “Vậy ngươi chạy nhanh đi nghỉ ngơi.”

“Đừng nóng vội.” Cố Kỳ ngược lại đem nàng lôi kéo ngồi xuống,

“Ngươi lại xem trong chốc lát tuyết đi.”

Hắn quay đầu nhìn Lục Phán Phán, “Ta lại xem một lát ngươi.”

Ai, nói xong hắn có điểm muốn cười.

Như thế nào đem trong lòng nói ra tới.

Mà Lục Phán Phán nghe hắn như vậy vừa nói, dư quang nhưng thật ra

không dám gác hắn trên người.

Bốn phía càng ngày càng an tĩnh, an tĩnh đến có thể nghe thấy thời

gian chảy xuôi thanh âm.

Nga không đúng, là bông tuyết rơi xuống thanh âm.

Thật sự quá muộn.

Lục Phán Phán kéo kéo Cố Kỳ tay áo, “Ngươi thật sự nên đi nghỉ

ngơi, đính khách sạn sao?”

Cố Kỳ đứng lên duỗi cái lười eo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.