ANH TRAI EM GÁI - Trang 152

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm: CTT

Chương 25

CHỊ LÀ LÂM ĐẠI NGỌC

« Bọ Con, em ngốc thật ! Tại sao em không mách bố mẹ về việc làm của
chị ? » Liêu phẫn nộ nói, bất bình thay cô. « Mẹ kiếp ! Sao lại có loại chị
như thế ? Cô ta đối xử với em như vậy, em còn nghĩ cho cô ta ? »

« Không phải, em có chỗ khó nói, khó xử. Chẳng phải mẹ đã giao chị cho
em ? Em phải bảo vệ chị. Thực ra em cũng không chắc chắn là chị có đẩy
em hay không, về sau khi em đã hiểu biết hơn, em vẫn luôn cầu mong lúc
đó chị vô tình, em không thể hận chị. »

« Rõ ràng em không hận được cô ấy ! Bọ Con, em lương thiện quá, làm thế
là em phải chịu thiệt thòi ? » Liêu nói, giọng bất bình.Lúc đó, mặt trăng đã
hoàn toàn lẩn vào đám mây, le lói ánh sáng màu da cam nhạt, không một vì
sao, thi thoảng gió nhẹ an ủi đêm hè nhưng không xua được nỗi buồn trong
lòng An An và Liêu Văn Đạo.

« Hơn nữa, dạo ấy chúng em đều là trẻ con, trẻ con khó tránh khỏi dại dột.
» An An biện hộ cho chị.
Liêu Văn Đạo liếc nhìn An An, thấy mắt cô u ám, mặt tư lự. Anh hỏi « Mẹ
em cũng không mắng cô ấy ?

« Anh không biết đâu...chị là Lâm Đại Ngọc ! » An An nói như rên lên.
« Liễu yếu đào tơ, sầu muộn năm canh.Khi yên lặng như hoa soi bóng
nước, khi cử động như gió lay cành liễu, suy tư, ẻo lả hơn cả Tây Thi »
Những câu đó là viết cho Lâm Đại Ngọc.

Mẹ hỏi An An vì sao bị ngã. An An liếc nhìn Mai Mai, chỉ thẳng vào chị ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.