ANH TRAI EM GÁI - Trang 174

An An run run đưa tay che trán.
Anh an ủi cô, thong cảm với những bất bình, tủi hổ cô vừa trải qua. Anh
nói: “Bé Con đáng thương”. Anh ngồi thêm một lát, bỗng có chuông điện
thoại, Vương Vệ nói: “Xin lỗi, vợ anh gọi về ăn cơm.” Nói đoạn, anh đứng
lên, rảo bước đi ra khỏi phòng.
“Quái quỷ!” An An tự mắng mình, sao lại ghen với vợ người ta chứ!
Một tuần sau An An xuất viện, đã xưng hô anh em rất thân mật với Vương
Vệ. Vương Vệ mỉm cười tán thưởng tinh lực dồi dào và sức hấp dẫn của cô.
An An là cô gái đa sầu và nhạy cảm, nhưng lúc vui vẻ lại hết sức vô tư. An
An ở bên anh một tuần, không nói với bạn bè, không nói với người thân,
chỉ gọi điện về trường xin phép nghỉ học vì bị ốm. Cô vô tư nghe Vương
Vệ trìu mến gọi mình là “Bé Con” với một niềm hạnh phúc, say sưa khác
lạ. Cô gọi anh là “Vệ Già”. Anh cười, nói xưa nay chưa ai bảo anh già.
“Trong mắt em anh rất già! Anh là món đồ cổ.” An An âu yếm nhìn vào
mắt Vương Vệ rồi lại lập tức né tránh, không dám nhìn lâu. Anh mỉm cười
nhìn cô độc diễn vở kịch con trẻ với vẻ độ lượng của người anh.
“Bé Con!” Anh gọi.
An An cũng rất thích được anh gọi như vậy. Cô nghiêng đầu, ngó sát mặt
anh hỏi với một chút ghen tỵ, giận hờn không giấu giếm: “Vệ Già, anh
cũng gọi vợ như vậy sao?”
“Không! Vợ anh là người thong minh, đảm đang. Cô ấy kiếm được nhiều
tiền hơn anh. Cô ấy là một phụ nữ mạnh mẽ, gọi là “bé con”, e rằng cô ấy
tưởng mình chế giễu.”
Lúc ấy, đầu óc An An bắt đầu bay bổng. Cô tưởng tượng một phụ nữ nề
nếp: tóc luôn chải gọn gang, áo quần không một vết nhăn, ít cười, không
nói, chăm chỉ làm, ăn, ngủ, nghỉ, đại tiểu tiện như một cái máy đã cài đặt
chương trình, vậy mà lại được sở hữu một người đàn ông đẹp, ưu tú như
thế này.
An An thường thích quấn quýt bên anh gọi: “Vệ Già, Vệ Già!”
“Gì thế?”
“Em cảm thấy anh như bố em vậy!”
“Anh già vậy ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.