ANH TRAI EM GÁI - Trang 183

đang mất dần của anh.
Sau khi đỗ đại học, An An có nhận được một bức thư điện tử: “Tôi nhút
nhát. Em! - Người con gái lướt qua cuộc đời tôi không chờ tuổi trẻ của tôi.
Tôi sống và chờ đợi bị đạo đức thế tục giết chết. Em có quyền và có lý do
hận tôi, tôi chỉ muốn nói với em, nỗi nhớ là làn không khí trong lành tôi gửi
đến em, khi em hít thở, em sẽ cảm thấy nối nhớ nhung từng giờ từng phút
tôi dành cho em, Bé Con của tôi!”
Từ đó không hề có tin tức của Vương Tây Vệ. An An nghĩ mình phải cảm
ơn anh, anh đã giúp mình trưởng thành, chấm dứt thời kỳ ấu trĩ của mình.

Trời đã rạng sang; hồi ức làm nước mắt An An trào ra tự lúc nào. Người
đàn ông bên cạnh cô đang ngủ say, An An rụt rè gọi: “Chồng ơi!”

Hơi thở đều đặn thay câu trả lời.
An An quay người ngắm nhìn khuôn mặt điển trai, trẻ trung của Liêu Văn
đạo, thầm nghĩ, so với mình, niềm vui và nỗi buồn của anh đơn giản hơn
nhiều.
Bảy giờ sang cô mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Thuở thiếu thời, An An đã có một tình bạn vong niên với người đàn ông
đẹp có hàm răng trắng muốt, người đã cho cô tình yêu mà cô hằng mơ ước.
“Nỗi nhớ là làn không khí trong lành tôi gửi đến em…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.