ANH TRAI EM GÁI - Trang 186

Vậy mà không ngờ khi ra khỏi phòng thi, ai nấy đều thở dài ngao ngán; thì
ra hôm đó xúi quẩy gặp ông giám thị quá nghiêm, vừa bước vào lớp ông ta
đã tuyên bố: “Tổ một và tổ hai đổi chỗ cho nhau, tổ ba và tổ bốn đổi chỗ
cho nhau, bàn ghế vẫn để nguyên vị trí.” Mọi người ngơ ngác, mặt dài
thuỗn. bao nhiêu “công sức” chuẩn bị chiều hôm trước vậy là đi tong, tệ
hơn nữa, ông thầy còn yêu cầu để tất cả tài liệu bên ngoài lớp, mọi ngăn
bàn đều được kiểm tra, đến khi trong lớp không còn bất kỳ tài liệu nào mới
bắt đầu kiểm tra. Kết quả thực không ngoài dự đoán: quá nửa lớp trượt.
Tiểu Nhẫn phải thi lại, nhưng gã nhìn chúng tôi, nháy mắt cười ranh mãnh:
“Mất công phí sức phải không các ông anh?” Năm đó, Tiểu Nhẫn bị lưu
ban, một phần là do gia đình muốn câu ta đi Thâm Quyến làm them. Còn
nhớ, hôm rời lớp, cậu ta rơm rớm nước mắt khiến những gã trai vốn “không
tin vào những giọt nước mắt” cũng không khỏi bùi ngùi.
Bây giờ không biêt Tiểu Nhẫn ở đâu, không biết gã có còn nhớ những
tháng ngày trong trường đại học, những giờ làm bài căng thẳn, những nỗi
hồi hộp lo lắng khi quay cóp? Ở góc trái bàn học là chữ “Khả” do chính tay
tôi dung dao líp khắc. Trên lớp, tôi thường gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.
Đó là vào những giờ học môn đại cương, hang trăm con người ngồi trong
một hội trường lớn, làm sao chúng tôi có thể tự giác nghe giảng? Tình trạng
này diễn ra trong suốt bốn năm liền. Lỗ Tấn từng khắc một chữ “tảo”1 trên
bàn học, quả nhiên sau này ông ta sớm trưởng thành, sớm trở thành nhà văn
nổi tiếng.
Tôi đã khắc rất nhiều chữ lên bàn, ngoài tội phá hoại của công, tôi cũng hy
vọng mình sớm thành tài.
Trùng khánh được coi là “chảo lửa”. Tôi ngồi trong lớp học vào giữa tháng
mười, ôm cái bàn có khắc tên Hồ Khả, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài nhưng
vẫn không thấy dễ chịu hơn.
Hôm qua, lúc chạng vạng, trời âm u, mây nhiều, bầu trời như thấp hẳn
xuống, mới qua năm giờ chiều mà đã tối sẫm, sấm chớp ầm ầm, rạch những
đường sang chói lên nền trời đen thẫm, rồi cơn mữa sầm sập đổ xuống. Có
lẽ mưa to sẽ làm nhiệt độ không khí hạ nhanh. Tôi nhớ lời mẹ dạy: “Con là
anh, phải chăm sóc hai em.” Vậy là dưới sự chỉ đạo của tôi, ba an hem mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.