ANH TRAI EM GÁI - Trang 200

này!”
Khi nhận thấy mình rất nhớ Hồ Khả, tôi không còn cố kìm nén không nghĩ
đến nàng nữa. Ký ức ào ạt xô về; tôi ôn lại từng kỷ niệm, từ nụ cười khiến
tôi choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đến gương mặt uất ức, ám
ảnh của nàng lúc tôi đẩy nàng ra cửa, tất cả hiện lên như một cuốn phim,
hóa ra tôi nhớ Hồ Khả nhiều hơn tôi tưởng! Nàng quan trọng với tôi biết
nhường nào! Trời về đêm càng lạnh, tôi cuộn mình trong chăn, vẫn thấy
lạnh. Tôi kéo chăn trùm đầu và lại tiếp tục nghĩ về Hồ Khả, tôi nghĩ trùm
chăn như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Tôi sẽ thỏa sức mơ mộng và nghĩ về
nàng.
Thì ra tấm chăn có những lúc có thể giúp ta trốn tránh hiện thực, giúp an ủi
tâm hồn.
Không biết nỗi nhớ ngày càng tăng của tôi đối với nàng sau mấy tháng xa
cách có chứng tỏ tôi đã thực sự yêu Hồ Khả hay không?
Trước đây tôi rất ghét khi nàng luôn mồm hỏi tôi có yêu nàng không. Tôi
phát bực khi nghe giọng nũng nịu qua điện thoại của nàng.
“Chồng ơi, em ngủ không được!”
“Xin em, bây giờ là hai giờ đêm!”
“Nhưng em không ngủ được!”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Chúng ta cùng nghe ve sầu kêu nhé!”
“Trời ơi, phát điên vì em mất! Ban đêm làm gì có ve sầu? Anh gác máy
đây, đừng kiếm chuyện nữa!”
Sau đó, bất chấp sự phản kháng của nàng, tôi kiên quyết gác máy, cắt đứt
cuộc nói chuyện không đầu không cuối. Bây giờ tôi khát khao nghe lại
tiếng nói của nàng, cho dù vẫn là những chuyện không đầu không cuối. Lát
sau, nhắm mắt lại, quả nhiên có tiếng ve sầu kêu. Tiếng ve vào lúc hai giờ
đêm, không ra rả, không triền miên như ban ngày mà từng tiếng một rất
ngắn, rất rõ, giống như lời trách móc. Đến lượt tôi không ngủ được. Tôi hận
Hồ Khả đã làm tôi mất ngủ.
Bây giờ, đêm đêm tôi vẫn mở điện thoại, nhưng không còn nghe thấy tiếng
nói tôi muốn nghe nữa. Đầu óc mụ mẫm, tôi mường tượng nếu Hồ Khả chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.