ANH TRAI EM GÁI - Trang 232

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm:Hà Thu

Chương 36

TÂM TƯ

“Thôi, mẹ phải đến bệnh viện đây, nếu không Mai Mai lại sợ”. Mẹ vội vàng
lau nước mắt, hấp tấp đi ra.
“Mẹ!”. Tôi gọi.
“Gì thế?”. Mẹ vừa xỏ dép vừa hỏi.
Tôi nhìn mẹ, người đàn bà trái tim đang nhỏ mắt buộc phải đẩy nỗi đau vào
trong để đối diện với trăm ngàn lo toan của cuộc sống, đau đớn vì tình cảm
bệnh hoạn bất thường của con, nhưng trái tim người mẹ có cách lý giải
riêng. Bà càng xót thương đứa con gái bất hạnh, càng thấy mình có lỗi
trong những bất hạnh của nó. Bà sốt sắng đến với nó, không muốn nó một
mình đối diện với cô đơn.

Mẹ là người vĩ đại, những câu phàn nàn của mẹ chứa đựng tình mẫu tử sâu
nặng.
“Nói đi cái thằng! Đang bận chết đi được! Mai Mai lại sốt ruột lắm đây”.
Mai Mai? Tôi không biết mẹ sẽ xử lý việc này thế nào. Mẹ bảo cứ để mẹ
lo, không biết mẹ sẽ đơn giản hoá hay phức tạp hoá chuyện này. Đằng nào
tôi cũng thấy chuyện khá rắc rối, cho nên quyết đinh né tránh. ‘Mẹ, con
muốn chuyển vào ký túc xá sống”.
“Hả?”. Mẹ vừa nghe vậy, quay ngoắt đầu lại. “Ở ký túc?”. Bà ngơ ngẩn
nhìn tôi.
“Mẹ, con cũng muốn ở ký túc”. An An cũng đứng lên nói.
“Ký túc? Cả hai anh em đều muốn ở nội trú?”. Mẹ suy nghĩ, có bẻ không
muốn nhưng thấy thái độ kiên quyết của chúng tôi nên lại do dự. “Thế cũng
được…”. Cuối cùng mẹ thở dài nói như hụt hơi, rồi quay đi, bước chân lầm
lũi, nặng nề.
Mẹ đi rồi, tôi và An An nhìn nhau cười gượng gạo, không biết lúc đó nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.