ANH TRAI EM GÁI - Trang 24

Khi Liêu người đẫm mồ hôi chạy về quán thì không còn thấy Kẹo Đắng ở
đó nữa. Chưng hửng! Anh cảm thấy Kẹo Đắng giống như con cá nhỏ, con
cá biết bay, đột nhiên bay đến, đột nhiên đi. Nhưng niềm vui của anh lập
tức trở lại.
Trong đám người đông đúc, chiếc khăn màu da cam của Kẹo Đắng nổi hẳn
lên; cô ta đang uốn éo vòng eo mảnh mai, nhảy cuồng loạn giữa đám đông.
Nói thực, Liêu không nghĩ một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy lại có thể
nhảy một cách phóng đãng thế; chiếc khăn trên đầu cô ta dập dờn như cánh
bướm.
Nhạc dừng.
“Ôi! Lẽ ra em không nên lấy tên là Kẹo Đắng!” Liêu chạy lại đón, đưa hộp
Coca cho cô.
“Vậy em nên lấy tên gì?” Kẹo Đắng hỏi, đột nhiên bật cười, tiếng cười vừa
tự nhiên vừa hoang dại. Mấy sợi tóc đẫm mồ hôi, ló ra dưới chiếc khăn,
Kẹo Đắng buộc lại mái tóc xõa tung – mái tóc giờ được cột thành túm cao
sau gáy; Liêu thấy cô ta để kiểu tóc nào cũng đẹp, cũng tự nhiên, thậm chí
không cần trang điểm.
“Tôi thấy em như con sâu sặc sỡ biết nhảy nhót.” Liêu nói thật ý nghĩ của
mình.
Kẹo Đắng lại cười, tiếng cười hồn nhiên; rất nhiều người nói mình đẹp
nhưng chưa có ai bảo mình như con sâu. “Anh hạ thấp tôi hay khen tôi
thế?” Kẹo Đắng vừa bật nắp hộp Coca, đưa lên miệng ngửa cổ tu, động tác
vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng.
“Đương nhiên là khen…”
“Này, Seven! Đến lượt cậu. Mau đi!” Liêu Văn đạo chưa nói hết thì Chàng
Béo đã chạy đến, giơ tay ra hiệu đến lượt anh biểu diễn.
“Biết rồi!” Anh trả lời, đoạn quay người nói với Kẹo Đắng:
“Đến lúc tôi phải làm việc rồi, cô ngồi đây đợi tôi, nếu có hứng thì ra nhảy
cho vui.”
“Được!” Cô gái vẫy tay ra hiệu anh cứ đi làm việc của mình.
Liêu Văn đạo chạy về phía quầy rượu, tiện tay với cái mũ lưỡi trai đội lên
đầu. Khi đeo tai nghe vào, đầu anh gật gù, lúc lắc thân hình, hai tay bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.