ANH TRAI EM GÁI - Trang 249


Nhà chỉ còn mình Mai Mai và mẹ. Mẹ vẫn lầm lụi làm việc nhà, vẫn
gượng nhẹ, nâng niu chị. Cả con Sbin cũng đi tìm bạn tình.

Mẹ vẫn chăm sóc Mai Mai không dám mắng một câu, nhưng khi có mặt
cả ba anh em, bà thường tỏ ra thận trọng.

Nghỉ đông, An An không về nhà.

Vẫn ngôi nhà cũ, có người nấu ăn, giặt giũ cho cả ba anh em, có bàn tay
mẹ chăm lo mọi việc nhưng gia đình đã không còn là gia đình cũ nữa,
không khí tẻ nhạt, gượng gạo, không còn tình ruột thịt tự nhiên đơn thuần
nữa. Mỗi khi An An thấy Mai Mai nhìn anh trai với ánh mắt tĩnh lặng sâu
thẳm như đáy hồ, u uất tuyệt vọng, cô không chịu nổi. Suốt cả mùa đông
chị ngồi một mình trên đi văng, cô đơn, lặng lẽ đan áo. Đến khi chiếc áo
thành hình mới nhận ra là kiểu dáng của đàn ông. An An thường thấy mẹ
trốn xuống bếp, vừa dọn dẹp vừa lén lau nước mắt.

An An cho rằng tình trạng buồn tẻ, trớ trêu của gia đình như thế này cũng
là lỗi của cô. Mặc cảm có lỗi với chị, không còn mặt mũi nào nhìn chị, cô
dứt khoát ở lỳ nhà người yêu Liêu Văn Đạo, tâm sự chuyện gia đình với
anh. Anh an ủi cô “Đừng tự trách bản thân như thế, chị ấy tự làm tự chịu.”

Liêu Văn Đạo nói Mai Mai sẽ bị báo ứng, An An nghe vậy, lại thấy khổ
tâm, máu chảy ruột mềm, người ngoài làm sao hiểu nổi.

Dạo này, Liêu Văn Đạo khá bận, buổi tối đi làm, ban ngày tham dự lớp
tốc ký, học vi tính. Hai người đã qua thời kỳ bốc lửa ban đầu, sống yên ả
giống như đôi vợ chồng trải qua nhiều thăng trầm. An An không còn thức
suốt đêm chờ Liêu nữa. Liêu cũng không còn thích bữa sáng do An An làm
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.