ANH TRAI EM GÁI - Trang 57

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm: CTT

Chương 10

Địa Đàng vẫn còn

Khi Liêu Văn Đạo tỉnh giấc, nhìn khăn trải giường xô lệch, anh hiểu rằng
Kẹo Đắng đã đi.

Cô gái giống như con sâu đổi màu, đầy bí hiểm ấy đã đi rồi, hoặc là đã
chạy trốn; dù sao cô cũng không còn bên anh nữa.

Liêu phát hiện mấy sợi tóc dài vương trên gối. Nhớ đến lời than thở như
một nguyện cầu của cô về ngọn đèn và ngôi nhà của riêng mình, anh cảm
thấy như một giấc mơ. Đêm qua có một cô gái với bờm tóc dày trước trán,
đứng trên ban công phòng anh nói như cầu nguyện: “Bao giờ em mới có
ngôi nhà của riêng mình?”
Liêu nghĩ, một cô gái xinh đẹp, mạnh bạo, tự tin, vui vẻ , tung tăng như con
cá nhỏ, chắc phải có tâm sự thế nào mới bộc lộ ước mơ hiện thực mà giọng
bi ai như vậy?

Lại còn vết sẹo khủng khiếp trên trán nữa?

Đêm qua, thiếu chút nữa anh đã cưỡng đoạt cô như một con dã thú. Anh đổ
lỗi cho đêm tối. Đúng vậy, bóng đêm trùm lên hết thảy, khiến cho mọi thứ
trở nên mơ hồ, đầu óc không tỉnh táo; thế nhưng anh vẫn cảm thấy day dứt.
Muốn điện hỏi thăm, vừa bấm số, nghĩ thế nào lại thôi. Thực sự không còn
mặt mũi nào đối diện với cô ấy.

Chủ nhân của số điện thoại là Kẹo Đắng. Kẹo Đắng là Dương An. Đó là cô
gái đầy sắc màu, huyền bí như một cánh rừng nguyên sinh, nhất là đôi mắt,
lúc nào cũng lấp lánh như cười, nhưng khi dõi nhìn xa xăm lại u ẩn như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.