ANH TRAI EM GÁI - Trang 62

Lúc An An còn nhỏ, mẹ thường kéo cô vào lòng, nói: “Con và chị như hai
bàn tay, phải thương nhau, giúp đỡ nhau, hiểu không?” An An gật đầu.
Chị bị câm, chị rất đáng thương. Chị đáng thương, phải nghỉ học giữa
chừng. An An rất khỏe mạnh. Cô học một mạch lên đại học. Khi An An nói
với mẹ nụ cười đáng sợ của chị mùa hè năm đó, mẹ không tin, về sau bà
khóc. Lúc đó An An chưa đầy sáu tuổi, thấy mẹ úp mặt vào lòng bàn tay
khóc, mẹ có bàn tay nứt nẻ, An An nói: “Mẹ đừng khóc nữa!”
Sau đó, mẹ kể cô nghe câu chuyện của kẹo đắng. Đắng chát, tỏa hương
nồng nàn, nhưng vẫn là kẹo. Lúc đó An An không hiểu, bây giờ thì hiểu rất
rõ. Mẹ hoàn toàn bất lực!
An An ngồi ở góc phố. Cô biết mình giống một kẻ lang thang không nhà.
Bỗng dưng nhớ da diết, muốn nghe tiếng nói của mẹ, chỉ vài câu cũng
được. Con gái ở ngoài, gặp chuyện buồn, đầu tiên thường nghĩ đến cha mẹ.
Cô lục tìm điện thoại gọi về nhà, nhưng không có ai cầm máy.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ! Con muốn về nhà!”
An An gục vào đầu gối, thầm thì.

Điện thoại bỗng đổ chuông. Tin nhắn của Liêu Văn Đạo: “Bọ Con, anh sẽ
tìm ngọn đèn cho em!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.