ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 382

Hướng Dao nên hôm hôn lễ… Đứa em trai của tôi… Tôi sẽ nói với nó
rằng, nó và Hướng Dao không hợp”, Đằng Vân nói.

“Không, không cần”, Hướng Viễn lắc đầu, “bây giờ thấy thì chuyện này

người sai là tôi. Tôi không nên ngăn cấm Hướng Dao và Đằng Tuấn ngay
trước mặt nó. Hướng Dao luôn làm ngược lại lời tôi, chuyện tôi càng không
muốn nó làm thì nó càng làm cho tôi xem. Tôi phản đối gì thì nó thích cái
đó. Nếu lúc đầu tôi bỏ mặc thì có lẽ chúng đã không thành đôi. Nói thực,
em trai anh chưa chắc là dạng Hướng Dao thích, có thể đó chỉ là một cảm
giác mới mẻ với nó. Bây giờ đến nước này, có vẻ như tôi đã đẩy chúng một
cái, nếu như anh cũng nhúng tay vào thì chúng sẽ càng cho rằng mình là
Romeo và Juliette mất.”

Đằng Vân ít khi thấy vẻ ảo não như vậy trên mặt Hướng Viễn, anh cười

khổ: “A Tuấn đầu óc nó đơn giản nhưng lại rất chân thành với Hướng Dao.
Như nó không xứng với Hướng Dao, tôi biết”

Hướng Viễn nhìn Đằng Vân một cái, nói gọn: “Anh hà tất phải nói như

vậy? Đương nhiên, tôi biết cậu ta không sai, anh cũng vậy… Đằng Vân, nói
thật là, trong lòng anh cũng cảm thấy tôi quá ngạo mạn, không hiểu tình
cảm đúng không? Tùy các anh nghĩ sao thì nghĩ vậy.”

“Tôi nghĩ thế nào có quan trọng không?”

Lúc này, xe đã dừng trước cửa nhà Đằng Vân. Hướng Viễn tắt máy,

trước khi Đằng Vân xuống còn thở dài: “Em trai anh là người thật thà, tôi
biết. Đằng Vân, không phải tôi khinh khi gì cậu ấy nhưng tôi biết Hướng
Dao là đứa hay thay đổi, đầu óc hễ nóng lên là cũng chẳng biết mình muốn
làm gì nữa. Tôi không tán thành việc nó và Đằng Tuấn ở bên nhau không
phải vì ghét bỏ Đằng Tuấn, mà vì chút lòng ích kỉ của mình. Tôi chỉ có một
cô em gái, tôi mong con đường sau này nó đi sẽ êm ả nhẹ nhàng, cuộc sống
hạnh phúc hơn, anh có hiểu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.