Hướng Viễn từng nói một câu với các nhân viên của mình rằng: “Tôi
không có ước mơ, chỉ có kế hoạch”. Kết quả là câu nói này đã được truyền
tụng rộng rãi đến mức người trong nghề ai cũng biết. Mọi người đều rõ,
Hướng Viễn của công ty Giang Nguyên là một người thực tế đến không thể
thực tế hơn, cách đối nhân xử thế của cô có mục đích rất rõ ràng, cách làm
cũng thẳng thắn trực tiếp. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cách làm việc
của cô thường có hiệu quả nhất, thế nên cô mới có thể đưa Giang Nguyên
ra khỏi vực thẳm, mở ra một chân trời mới như ngày hôm nay. Nếu bắt
buộc phải nói theo cách của Chương Việt, vạch rõ hai bờ như thế thì Hướng
Viễn cũng phải thừa nhận rằng, trái tim mình đa phần thuộc về phía bờ
phải. Tất nhiên, không ai biết được rằng, ở một góc nhỏ bé phía bờ trái, cô
đã từng đánh mất một thứ mình yêu quý và trân trọng nhất.
Thấy chiếc cốc thủy tinh đặt trước mặt Hướng Viễn đã vơi quá nửa, bà
chủ Chương Việt đích thân thêm nước cho cô. Đa số khách đến “Tả Ngạn”
đều muốn say sưa một phen nhưng Hướng Viễn lần nào cũng chỉ uống
nước - nói rõ hơn đó là nước lọc cho thêm đường, cứ năm trăm mililít nước
sẽ cho thêm một thìa đường là cách uống cô ưa thích nhất. Chương Việt
không hề thấy điều này có gì kỳ quặc, mỗi người thích một thứ hoặc ghét
một điều gì đó đều có lý do riêng của mình. Cô đã từng nhìn thấy những
điều còn kỳ quặc hơn, có người tin rằng uống nước tiểu vừa thải ra của
mình có thể giữ được tuổi thanh xuân, có người đến “Tả Ngạn” đòi uống
máu chim họa my… Cô chỉ không rõ tại sao ngày nào Hướng Viễn cũng
uống một loại nước đường như thế mà lại không có dấu hiệu phát phì. Lúc
này, cô có thể thấy rõ xương quai xanh dưới cổ chiếc áo bằng lụa màu trắng
đang mở ra của Hướng Viễn.
“Nhìn tớ làm gì thế?” Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của Chương Việt
rồi cười phá lên. Lúc cô cười, đôi mắt một mí cong lên như vầng trăng non.
Chương Việt nói: “Sao cậu lại gầy thế nhỉ?”.