bo ̣n mı̀nh đều muốn giúp anh Ax về nhà. Với la ̣i, ngày nào ảnh còn ở đây
thı̀ bo ̣n mı̀nh còn bi ̣ nguy, vı̀ phải giấu mô ̣t người Anda…” Nó đảo mắt
nhı̀n quanh để kiểm tra xem có bi ̣ ai nghe thấy không. Rồi nó ha ̣ thấp gio ̣ng.
“Lỡ ai thấy ảnh thı̀ sao? Bất cứ tên Mươ ̣n xác nào cũng biết ảnh là gı̀. Và
chúng sẽ thắc mắc ta ̣i sao ảnh la ̣i ở khu đất nhà Cassie cho coi.”
Tôi gâ ̣t đầu. “Ừ, bồ nói đúng. Nhưng mı̀nh đã xém chết hôm trước. Xém
nữa là mı̀nh bi ̣ luô ̣c sống rồi. Mı̀nh biết bồ là người hùng, Jake à, nhưng
mı̀nh thı̀ hổng phải vâ ̣y.”
Tối lấy cuốn sách ra khỏi tủ, đóng sầm cánh cửa la ̣i, và bỏ ra hành lang,
Jake bám theo tôi.
“Bồ biết Chủ nhâ ̣t tới là ngày gı̀ không?” tôi đô ̣t nhiên hỏi Jake, dù
không đi ̣nh tâm sư ̣ gı̀ với nó.
“Chủ nhâ ̣t á? Mı̀nh không biết. Ngày gı̀ vâ ̣y?”
“Ngày giỗ của me ̣ mı̀nh. Và mı̀nh vẫn chưa biết phải làm gı̀. Mı̀nh
không biết có nên nhắc ba cái ngày đó không, hay cứ để nó trôi qua luôn.
Nhưng mı̀nh biết rõ mô ̣t điều: đó sẽ là mô ̣t tuần lễ hổng hơ ̣p chút nào để
mı̀nh trở thành mô ̣t xác chết.”
Tôi tiếp tu ̣c bước tới. Jake không đi theo tôi nữa.
Hai năm.
Me ̣ tôi đã lấy mô ̣t chiếc tàu ở bến cảng du li ̣ch rồi lái thẳng ra biển
đô ̣ng. Không ai biết lý do vı̀ sao. Trước đây bà chưa từng làm thế. Chúng
tôi bao giờ cũng bên nhau: ba, me ̣ và tôi…
Đêm hôm đó, sau mô ̣t đơ ̣t gió lớn, người ta tı̀m thấy chiếc tàu đâm vào
đá, vỏ tàu bi ̣ dâ ̣p nát. Không có dấu vết gı̀ của me ̣ tôi, chı̉ trừ bô ̣ váy xác
xơ còn vương la ̣i.
Không ai tı̀m ra xác của bà. Các chú biên phòng nói đó là lẽ thường
tı̀nh. Đa ̣i dương là cả mô ̣t thế giới bao la.
Vũ trụ cũng thế, mô ̣t gio ̣ng nói cất lên trong đầu tôi.
Đâu đó ở rất xa, rất xa nơi này, nơi quê hương của người Andalite,
một bà me ̣ và một người cha cũng đang trăn trở không biết con mı̀nh
gặp chuyê ̣n gı̀.
Đã mô ̣t thời gian dài, tôi cố dựng lên những câu chuyê ̣n để cho rằng me ̣