Thế rồi mô ̣t chuyê ̣n kỳ la ̣ xảy ra: mô ̣t tiếng cười vo ̣t ra từ trong chúng
tôi, vang vo ̣ng qua chúng tôi, khiến cho tất cả chúng tôi mı̉m cười.
HAHAHA. TA ĐÃ BẢO MÀ, CÁC NGƯỜI LÀ MỘT GIỐNG NÒI
CÒN RẤT SƠ KHAI, NHƯNG CÓ KHẢ NĂNG HỌC HỎI.
Tôi mı̉m cười. "Nào, mấy bồ, còn đủ sức biến hı̀nh lần nữa không đó?
Mı̀nh cảm thấy muốn bay lắm rồi đây."
*
* *
Thoa ̣t tiên bo ̣n tôi chẳng thấy có gı̀ chứng tỏ bo ̣n Yeerk bi ̣ tổn thất. Tôi
hổng biết chúng làm cách nào, nhưng chúng vẫn xoay sở để tru ̣ la ̣i đươ ̣c.
Phải mãi về sau này bo ̣n tôi mới hay rằng mı̀nh đã gây cho chúng thiê ̣t ha ̣i
khủng khiếp như thế nào.
Nhưng đó la ̣i là mô ̣t câu chuyê ̣n khác.
Hai ngày sau, tôi đi xe bus tới căn hô ̣ của ba tôi. Ba đang đóng vali để
ra đi.
"Chào con, Rachel," ba nói lúc mở cửa cho tôi. "Ba không chắc là con
tới."
Tôi nhún vai. "Ba lô ̣n xô ̣n lắm, đâu có thể tự xếp vali mô ̣t mı̀nh đươ ̣c."
Ba mı̉m cười buồn bã. "Cảm ơn con."
"Chuyê ̣n nhỏ mà ba."
"Lẽ ra ba phải tới mang con đi thı̀ hơn," ba tôi nói. "Cưng à. con biết là
con luôn luôn đổi ý mà. Lúc nào con cũng có thể tới sống với ba, con à."
"Con biết mà ba."
Ba tôi cười buồn. "Con biết là ba sẽ không đươ ̣c gă ̣p con nhiều. Mă ̣c dù
cứ có cơ hô ̣i là ba sẽ về ngay."
"Điều ấy con cũng biết nữa," tôi đáp. Tôi hôn mô ̣t cái vào má ba. Ba tôi
vuốt tóc tôi và thế là tôi khóc.
Tôi đóng vali của ba la ̣i và kéo dây khóa.
"Không có ba chăm sóc liê ̣u con có ổn không?" ba tôi hỏi.
"Con tư ̣ lo cho mı̀nh đươ ̣c mà," tôi vừa nói vừa chùi nước mắt.
Hai cha con tôi đi thang máy xuống đất, mô ̣t chiếc taxi đang chờ ở dưới
ấy.