“Vâ ̣y thı̀ bồ cũng phải biến hı̀nh cùng với mı̀nh,” tôi nói.
“Vı̀ sao chứ? Vı̀ sao mı̀nh la ̣i phải biến hı̀nh thành chuô ̣t?”
“Bồ không nhớ cái lần bồ do ̣a lão da ̣y voi hả? Mı̀nh chả vı̀ bồ mà ở đó
là gı̀? Với la ̣i, bồ đâu thể bỏ về trước khi mı̀nh làm xong bài thực hành
này.”
Rachel đảo mắt. “Đươ ̣c. Chuyê ̣n này khùng thiê ̣t đó, nhưng thôi… tu ̣i
mı̀nh giải quyết go ̣n đi, dù rằng mı̀nh có cảm giác là đang làm mô ̣t chuyê ̣n
cư ̣c kỳ ngu xuẩn.”
Tôi xếp mô ̣t chồng sách làm thành các bâ ̣c để lát nữa chúng tôi trèo vô
mê cung mô ̣t khi đã biến thành chuô ̣t. “Thı̀ đó là gơ ̣i ý của bồ mà, Rachel.”
“Thôi, làm cho xong đi không la ̣i có đứa mò vô dò xét bi giờ.” Nhỏ nói
và hai đứa tôi bắt đầu biến hı̀nh.
Người tôi co rút la ̣i rất le ̣. Chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần jeans
của tôi đô ̣t nhiên lỏng ra.
Tôi nhı̀n Rachel. Những sơ ̣i râu dài to đùng đang mo ̣c ra trên cái miê ̣ng
vẫn còn là miê ̣ng người của nhỏ.
Thành của chiếc tủ ngăn bên ca ̣nh tôi cứ như mo ̣c cao lên, cao lên mãi.
Chút sau, nó đã có vẻ cao bằng tòa nhà ba tầng. Các vân gỗ trông như
những mẫu vẽ xoáy trôn ốc khổng lồ, tựa những bức tranh tường cỡ lớn.
Những ô vuông ba mươi phân màu nâu xen màu xanh lu ̣c của tấm vải
sơn lót nhà có vẻ lớn lên gấp đôi, gấp ba, gấp tư, rồi rô ̣ng như thể mô ̣t bãi
đâ ̣u xe.
Trong khi tôi co rút la ̣i, quần áo của tôi tuô ̣t ra và rớt xuống đầu tôi hê ̣t
mô ̣t cái lều ra ̣p xiếc bi ̣ su ̣p vâ ̣y.
Da tôi trở thành màu xám hồng, rồi lông trắng mo ̣c ra ào ào. Chân tay
tôi co quắp la ̣i. Mă ̣t tôi chòi ra như cái mu ̣n bo ̣c sắp sửa bung. Mũi tôi
cha ̣y tuốt ra xa. Đầu tôi trở nên nho ̣n hoắt.
Và rồi các giác quan của loài chuô ̣t thay thế các giác quan người của
tôi.
Hai tai tôi bắt đầu hoa ̣t đô ̣ng như thể có ai đó vừa bâ ̣t công tắc. Mũi bắt
đầu hoa ̣t đô ̣ng.
Và các bản năng của loài chuô ̣t bắt đầu nổi lên sùng su ̣c trong tâm trı́