mà…
Nhưng sự tổn thương mà người con gái đó đã gây ra cho thiếu gia thì
không thể tha thứ được! Cho nên lúc Tập đoàn Âu Thị đem văn kiện xin
chỉ thị có nên truy tố khoản nợ của cha nuôi Doãn Hạ Mạt hay không nộp
lên cho ông chủ, thì ông đã nói với ông chủ, người con gái đó phải trả giá
đắt cho những việc cô ta đã gây ra cho thiếu gia.
“Có điều những tên được thuê đi thu hồi tài sản đã quá thô bạo như
vậy, đã làm những hành vi hạ đẳng với hai chị em cô, và còn dẫn đến việc
cô phải vào tù, lúc đó tôi không hề nghĩ đến.”
Giọng quản gia Thẩm nghiêm nghị nói, đồng thời ông khom lưng
trước Doãn Hạ Mạt và Doãn Trừng, “Lời xin lỗi này có lẽ đã quá trễ,
nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi hai người”.
Doãn Hạ Mạt nhìn ông ngạc nhiên, sự mơ hồ và đau khổ cùng chất
chứa trong đôi mắt cô.
“Tất cả… đều do ông làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Trong đó có cả việc Tiểu Trừng ngất xỉu trước biệt thự nhà họ Âu, và
bị dầm mưa suốt cả đêm, nhưng lại không có người hỏi han, thậm chí cũng
không hề gọi xe cấp cứu”, hơi thở cô trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm vào
quản gia Thẩm, “đó cũng là… do ông làm sao?”
“Chị, lúc đó không phải do quản gia Thẩm…”
Trên giường Doãn Trừng chật vật ngồi dậy, giải thích với chị.
Sau khi chị bị cảnh sát bắt vì tội gây thương tích cho tên thanh niên da
đen đó, cậu vừa lo sợ vừa hoang mang, sợ chị phải chị khổ ở nơi đáng sợ