Doãn Hạ Mạt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của Tiểu Trừng. Ba
ngày sau hôn lễ, cuộc phẫu thuật sẽ được bắt đầu.
Doãn Trừng mỉm cười.
Cậu nhẹ nhàng đội lên đầu chị một vòng hoa mới tinh thay cho vòng
hoa cũ với những bông hoa đã tàn héo. Những bông hoa bách hợp với cúc
trắng tươi mới nở rộ, như mang theo một sức sống mới.
“A! Tốt quá! Tiểu Trừng, nãy giờ cậu ra ngoài tìm hoa kết vòng đội
đầu mới à! Chu đáo quá!” Trân Ân vui vẻ nói ríu rít, cô nhìn Hạ Mạt thán
phục, “Hạ Mạt, cậu thật hạnh phúc! Cậu có một người em tốt nhất trên đời,
giờ sắp có một người chồng rất yêu cậu, hơn nữa nhà thờ hôm nay trang trí
thật là trang nghiêm, lãng mạn, trông thật khí thế!”.
“Đúng vậy.” Doãn Trừng gật đầu, “Anh Âu Thần đã dành rất nhiều
công sức chuẩn bị cho đám cưới này, chị, chị nhất định sẽ hạnh phúc!”.
“Cậu sẽ hạnh phúc!”
Phan Nam cũng mỉm cười nói. Cuối cùng Hạ Mạt vẫn chọn Âu Thần,
vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc thôi.
Thì ra…
Đây gọi là cắt da cắt thịt à…
Đôi môi trắng bệch nở một nụ cười dịu nhẹ, nơi cổ tay máu tuôn xối
xả, có thể thấy được gờ thịt nổi lên. Thì ra cắt da cắt thịt cũng không đau
lắm, thì ra cảm giác máu tươi chảy lại bình an và tê tê như thế.
Lạc Hi từ từ nhắm mắt lại, cánh tay đang chảy máu từ từ trượt xuống
chìm vào mặt nước.
Trong dòng nước ấm nóng…