ÁO CƯỚI - Trang 233

nhau vì yêu nhau, đừng nên lấy nhau vì những điều kiện ràng buộc nào đó?

“Nhưng là mình đã quá ích kỷ…”

“Mình đã không khuyên can cậu! Mình rõ ràng biết vì sao mà cậu lại

lấy Âu Thần, nhưng mình trước nay không hề can ngăn cậu! Mình muốn
Tiểu Trừng được tiếp tục sống, nhìn cậu hy sinh mà mình vẫn còn tự an ủi
mình, nói rằng cậu sẽ hạnh phúc! Mình thật quá ích kỷ, Hạ Mạt, mình
không xứng làm bạn của cậu…”

Trân Ân nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.

“Mình cho rằng, chỉ cần Tiểu Trừng được tiếp tục sống thì trả bằng bất

cứ giá nào cũng đáng! Nhưng mình đã sai rồi! Hạnh phúc có lẽ là thứ
không phải cứ trao đổi là được… cậu phải lấy một người mà cậu không hề
yêu, mình thậm chí còn không thử khuyên bảo cậu! Mà rõ ràng mình biết
nỗi đau khổ của Lạc Hi, biết anh ấy sẽ buồn bã, thậm chí cú điện thoại cuối
cùng khi anh ấy tự sát, mình cũng đã không nói với cậu! Là mình đã hại
chết anh ấy, là mình đã hại chết Lạc Hi! Tất cả đều là lỗi của mình! Hạ
Mạt, mình xin lỗi, xin lỗi…”

Ngoài sân phơi, cơn gió lạnh buốt đến thấu xương.

Doãn Hạ Mạt gần như đứng không vững nữa, đầu đau như búa bổ,

nhưng bỗng nhiên cô thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một
cảm giác run bắn người, kinh hồn, không thể gọi tên. Hình như có một
bóng người nào đó, hình như có một âm thanh nhỏ vụn…

Doãn Hạ Mạt đột nhiên ngoái đầu lại nhìn!

Ngay lối vào sân phơi, Doãn Trừng thân thể trắng bệch mỏng manh

như một tờ giấy, đứng im lặng, cậu thẫn thờ nhìn Trân Ân khóc lóc hoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.