Đám phóng viên không nhịn được phải bật cười.
An Bân Ni vô cùng khó xử, trong một thoáng không biết là có nên
khóc tiếp hay không, nét mặt cứng đơ, nước mắt muốn chảy mà không
chảy được, trông buồn cười không thể tả.
“Lau nước mắt đi.”
Rút ra một miếng khăn giấy đưa về phía cô ta, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh
nói:
“Nếu cô đem toàn bộ sức lực này đặt vào trong diễn xuất thì không ai
có thể bức chết cô cả.”
An Bân Ni ngẩn ra nhìn miếng khăn giấy đó.
An Bân Ni run run đưa tay ra, muốn nhận lấy miếng khăn giấy từ tay
của Doãn Hạ Mạt nhưng đột nhiên lại gạt mạnh tay của Doãn Hạ Mạt ra,
nghiêm giọng thét lên như điên:
“Tôi không còn cơ hội nữa rồi! Tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa!
Đều là cô hại tôi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Âu Thần đã huỷ
hoại đời tôi! Đến một con đường sống hắn cũng không cho tôi! Doãn Hạ
Mạt! Tôi thề nhất định sẽ bảo thủ!”
Trong cảnh tượng hỗn loạn mất khả năng khống chế, nhân viên an
ninh của lễ trao giải rốt cuộc cũng từ chốt gác ngoài cổng lớn của bãi đỗ xe
chạy lại kéo An Bân Ni đang điên cuồng chẳng còn thư thế gì đi, đồng thời
họ cũng mời luôn những phóng viên không biết từ đâu xông vào đó gây
hỗn loạn ra ngoài. Khi bị nhân viên an ninh lôi đi, An Bân Ni lớn tiếng gào
khóc, bóng dáng An Bân Ni khuất dần mà giọng nói the thé vẫn còn văng
vẳng truyền lại...
Màn đêm buông dần.