Trước đây chỉ cần ở bên cạnh em, nhìn thấy em chính là hạnh phúc
lớn nhất của anh, vì điều này mà anh có thể không từ mọi thủ đoạn. Nhưng
bây giờ, anh muốn nhìn thấy em sống hạnh phúc, giống như trong những
bức tranh mà Tiểu Trừng vẽ, có nụ cười vui vẻ hạnh phúc từ khoé môi đến
ánh mắt.
Vì thế, anh đi đây.
Mặc dù không được ở bên cạnh em và con, nhưng anh cũng sẽ cố
gắng hết sức yêu thương con. Anh là cha của đứa bé, bất luận em quyết
định như thế nào, em và con sẽ mãi mãi là người yêu thương nhất đời này
của anh.
Đại sảnh sân bay buổi tối rất vắng lặng.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, đại sảnh vắng vẻ chỉ lác đác vài
bóng người. Thỉnh thoảng có tiếng nói phát ra từ loa truyền tới những lời
nhắc nhở hành khách các chuyến bay lên máy bay. Sắc đêm bên ngoài vách
kính cửa sổ như trùm tới, trước mắt như có một làn sương mờ bao phủ, Âu
Thần chầm chậm bước đi, trái tim không ngừng rạn nứt từng đường, từng
đường đen, trong cái thời khắc ra đi này, phân ly thật là khổ đau.
“Em cho rằng anh sẽ thay đổi chủ ý...”
Có âm thanh từ xa vọng tới, giống như giấc mộng, song lại rất rõ ràng
bên tai anh. Âu Thần dừng bước nhưng không quay đầu ra sau, chỉ đứng
lặng yên cười xót xa. Âu Thần cho rằng đó là ảo giác, cố nhiên sẽ tưởng
tượng những âm thanh mình mong đợi được nghe thấy nhất. Hạ Mạt giờ
này chắc chắn còn đang trong lễ trao giải thưởng, ở đây làm sao có thể có
cô ấy được.
Âu Thần tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cánh tay đã bị người đằng sau nắm chặt!