Bàn tay Hạ Mạt từ cánh tay Âu Thần chầm chậm hạ xuống.
Vội vàng nắm chặt bàn tay Âu Thần.
Lòng bàn tay của cô ấm áp, ấm áp như ánh mặt trời, tiếng nói của cô
cũng ấm áp như mặt trời, “Âu Thần, Lạc Hi đã là chuyện quá khứ rồi... em
thừa nhận là mình đã từng yêu anh ấy, nhưng đó chỉ là trước khi kết hôn
với anh. Bất luận là kết hôn với anh vì nguyên nhân gì, em đã là vợ của
anh, em đã... yêu anh rồi”.
Yêu...
Trong đầu Âu Thần như có một tiếng nổ!
Hạ Mạt vừa mới nói từ đó sao...
“Âu Thần, em không gượng ép bản thân mình,” Doãn Hạ Mạt hít một
hơi thật sâu, cô nói, “em yêu anh, vì thế em xin anh đừng ra đi một mình,
bỏ lại em và con”.
Thế giới đột nhiên trở nên hư ảo, Âu Thần thấy mình như mất đi lý trí,
anh không còn nghĩ được gì nữa.
“Anh làm như thế này thật là không có trách nhiệm với em. Lẽ nào sau
này em phải nói cho con của chúng ta rằng nó có một người cha không có
trách nhiệm sao?” Mặc dù trong đôi mắt Doãn Hạ Mạt là sự hoạt bát dí
dỏm, nhưng lồng ngực cô lại phập phồng thổn thức để lộ ra sự lo lắng bất
an trong giây phút đợi chờ.
Đại sảnh sân bay đen sáng rực.
Loa phóng thanh bắt đầu lên tiếng mời hành khách chuyến bay đi
Paris lên máy bay.