ẢO THIÊN THANH - Trang 199

mà mợ lại làm cho Vĩnh đau khổ suốt đời. Có phải khi người ta yêu nhau là
người ta phải xa nhau. Làm khổ nhau để nhớ nhau hoài... Thanh úp mặt vào
hai bàn tay của mình. Nước mắt theo kẽ tay rơi xuống nền xi măng trắng
mốc và ẩm ướt.
Bà đi đâu vậy?
Đang ngồi uống trà và xem phim chưởng nơi phòng khách với hai con, Đán
lên tiếng hỏi khi thấy Thanh ăn mặc tươm tất.
Đi chợ...
Trả lời gọn hai tiếng Thanh lấy chìa khóa máng nơi tủ lạnh. Ra tới cửa nàng
nói vọng lại.
Ông và hai đứa nhỏ ăn bánh mì trưa nay đi...

Mười lăm phút sau chiếc Honda mà Vĩnh mua cho nàng nhập vào xa lộ đi
Saint Charles rồi cuối cùng chạy chầm chậm trên con đường xưa cũ. Hàng
cây ủ rủ trơ trọi cành khô. Lá vàng cuộn theo chiều gió xào xạc âm vang.
Ngôi nhà rộng đìu hiu và vắng lặng. Ngừng xe bên lề đường nàng dẫm trên
nền cỏ vàng lấm tấm xanh. Cảnh vật thật thân quen nhưng thấp thoáng chút
gì xa lạ. Bao lâu rồi mình không trở về đây? Nàng hỏi thầm trong trí.
Dường như nàng nghe tiếng nhạc lãng đãng trong không khí ẩm hơi nước
của một ngày cuối thu ẩm ướt, lạnh lùng. Lời ca của ai đó mường tượng
tiếng than van não nề, trách móc và cay đắng nhẹ nhàng.

- Trả lại những ân tình xưa
Từng con đường lá rớt rơi ngập lối về
Từng ánh mắt, bao ước thề
Kỷ niệm đã in sâu trong lòng
Nghe tiếc nuối dĩ vãng
Đường về phố khuya đìu hiu
Đèn đêm mờ bóng
Bước chân nghe não nề
Tìm đâu bước chân em về
Còn chăng tiếng ca nghe ngậm ngùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.