ẢO THIÊN THANH - Trang 202

Hồn thắp cơn mê đầy
Một lần rồi xa ai
Nghe hương đời tàn phai...


Thanh bật lên tiếng nấc nghẹn ngào.
Vĩnh ơi...
Vĩnh quay lại. Ánh mắt nhìn thăm thẳm. Ánh mắt nhìn mê man. Hai kẻ yêu
nhau. Bây giờ xa nhau. Nhìn nhau qua làn nước mắt.
Vĩnh khỏe không Vĩnh?
Thanh biết mình hỏi một câu ngớ ngẩn nhưng dường như nàng không nghĩ
ra câu hỏi nào khác hơn trong lúc này hoặc nàng chỉ hỏi cho có chuyện.
Dạ khỏe... Mợ đừng buồn mợ...?
Vĩnh hỏi khi thấy trên khuôn mặt của người mà mình yêu thương ràn rụa
nước mắt. Một người buồn khổ nói lên tiếng an ủi một người cũng buồn
khổ không kém gì mình.
Vĩnh đang làm gì vậy?
Dạ đang nghe nhạc. Mợ đi đâu vậy?
Mợ đi thăm Vĩnh rồi đi chợ...
Cậu mạnh hả mợ?
Cậu mạnh...

Hai người hỏi hoặc trả lời những câu hỏi một cách hờ hững. Họ biết họ có
nhiều điều muốn nói nhưng dường như có cái gì ngăn lại không cho họ nói
hoặc họ nghĩ nói cũng thừa.

Thanh ngồi xuống cạnh Vĩnh. Nàng ngửi được mùi đàn ông thân quen toát
ra nồng nàn. Mái tóc dài hơi rối. Khuôn mặt hốc hác. Ánh mắt mệt mỏi. Có
thể vì thiếu ngủ. Nhớ nhung. Thao thức. Trằn trọc. Đưa bàn tay lên vuốt tóc
Vĩnh nàng nức nở.
Vĩnh... Mợ xin lỗi...
Vĩnh im lặng. Thật lâu anh chậm chạp lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.